Trước kia từng có bằng hữu nói qua, Chu Lăng có tính tự trọng quá mức, nhất là trước mặt nam giới, lòng tự trọng quá mạnh mẽ, cho nên mới không có bạn trai, Chu Lăng vẫn không cho là đúng. Muốn được đàn ông tôn trọng, đương nhiên đầu tiên phải biết tự trọng, bản thân mình không sao cả, còn trông cậy vào người khác để mắt vào mình sao?Nếu muốn một người đàn ông nhất định phải bỏ lòng tự tôn xuống, thậm chí đối phương nói cái gì khó nghe nói cũng không thèm để ý, kia không bằng không cần đàn ông, chính mình một người có nhiều tự do.
Hiện tại Chu Lăng lại đối chính mình hoài nghi lên. Cô một bên nhìn Ngô Ngôn đối diện ở trên bàn so với thường ngày thì đồ ăn hôm nay phong phú hơn, mà không có chút nghi ngờ, vẫn cùng nhau ngồi xuống bắt đầu ăn, một bên ở trong lòng rối rắm muốn hay không nói với anh hôm nay là sinh nhật cô.
Cô thật sự không nghĩ nói, như vậy thật rất mất mặt, dường như giống với trẻ con quấn quýt lấy người lớn đòi quà. Cô chính là không được tự nhiên, cô cũng không nghĩ chủ động nhắc đến. Nhưng là muốn nói cô không được tự nhiên cái gì, cô cũng không phải là một đứa trẻ hai ba bốn tuổi.
Đang ăn cơm, Ngô Ngôn mở đầu nói về người cô của anh: "Anh chuẩn bị gọi điện thoại qua hỏi một chút tình huống... Cô tuy rằng đối với anh không tốt, nhưng em họ trước kia hay theo anh lại rất thân, thường xuyên cùng chơi một chỗ. Trong nhà gặp chuyện không may, em họ còn vụиɠ ŧяộʍ đem tiền mùng tuổi tiết kiệm nhiều năm đưa cho anh, chính là lúc ấy anh tức giận quá, chẳng những cự tuyệt ý tốt của em họ, sau lại cũng không liên hệ nữa. "
Chu Lăng gật gật đầu, cô đương nhiên sẽ không ngăn Ngô Ngôn cùng người thân của anh liên hệ, huống chi anh cũng không phải là kẻ ngu dốt, có thể nói mặc kệ là xem người hay làm việc, so với cô, anh vẫn lợi hại hơn, cô hoàn toàn không phải lo lắng.
Ăn cơm xong, Ngô Ngôn cũng không vội đi làm, mà tự mình đi rửa bát, rồi hướng Chu Lăng nói: "Nhanh đi thay quần áo, chúng ta đi đễn chỗ quân khuyển xem chó đi. "
Tuy rằng Chu Lăng kỳ quái nhìn anh, như thế nào đột nhiên hôm nay rảnh rỗi mang cô đi xem chó, nhưng nghĩ buổi chiều không có việc gì, đi xem chú chó đáng yêu cũng tốt, quả nhiên đi thay quần áo, đi theo Ngô Ngôn xuống tầng dưới. Lại nói tiếp, trừ bỏ ngày đó vừa tới bộ đội, Ngô Ngôn nhất thời hưng phấn, ở trước binh lính cầm tay cô, sau đó sẽ không ở trước mặt người khác thân thiết như vậy. Người này đúng là tâm tình rối loạn, ở trước mặt người khác không để cô tới gần, còn nói phải chú ý hình tượng. Cô nghĩ mãi không ra, quân nhân đi đường nắm tay vợ thì có vấn đề sao?Quân nhân không thể có vợ không thể ân ái sao?
Nhớ tới trước kia lại buồn bực, hơn nữa hôm nay Ngô Ngôn không nhớ rõ sinh nhật của mình liền ủy khuất, Chu Lăng hầm hừ cố ý lấy tay kéo tay Ngô Ngôn. Ngô Ngôn ngẩn người, theo bản năng nhìn nhìn bốn phía, rút tay mình trở về. Nhưng Chu Lăng cùng anh dỗi, cố ý nắm thật nhanh, Ngô Ngôn sợ khí lực lớn làm cô bị thương, nhất thời không làm gì được, chỉ phải thấp giọng nói: "Tiểu Lăng buông tay, nhìn thế này giống cái dạng gì?"
"Nắm tay thì làm sao?Chúng ta là vợ chồng, đã lính giấy chứng nhận, cũng không phải là tiểu tam, ngại cái gì?"Chu Lăng không buông tay, còn nắm chắc tay để cùng một chỗ quơ quơ, "Anh sẽ không phải là vừa mới kết hôn nửa năm liền cảm thấy nắm tay em, ghét bỏ chứ?"
Ngô Ngôn bật cười, sau đó trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái nói: "Nói bậy bạ gì đó, anh hiện tại đang mặc quân trang, phải chú ý đến hình tượng, cùng nắm tay em đi đường nhìn giống cái dạng gì?"
"Nếu mặc quân trang không thể dắt tay, kia không bằng hạ lệnh xuống không cho quân nhân lập gia đình. Không phải mọi người vẫn nói sao? Tay phải cầm súng tay trái ôm vợ sao?"Chu Lăng liếc trắng mắt, "Vừa lo sự nghiệp vừa lo cho gia đình mới là người đàn ông thành công. "
Ngô Ngôn cười to, nhìn xem chung quanh không có ai, sờ tay lên mặt cô, nhẹ nhàng nhéo một chút, nhỏ giọng nói: "Ngày thường anh không lo cho gia đình sao?Hay là em cảm thấy chưa đủ?"Mấy câu cuối cùng không thể nghe thấy, Chu Lăng chỉ cảm thấy nóng nóng hơi thở phun ở lỗ tai bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng.
Chu Lăng muốn phản kích lại, nhưng là không biết nói gì bây giờ, mà ở trước mắt người kia lại bất động, lúc này không có đi giày cao gót, vừa xấu hổ, ngay cả cổ cũng đều đỏ. Không đợi cô nghĩ ra phương pháp gì trút giận, Ngô Ngôn thừa lúc cô không để ý đến liền rút tay ra, đi đến phía trước.
"Tiểu Lăng, em tới đây xem con chó này có thích không?"
Chu Lăng kinh ngạc nói: "Đây là con chó mới đến sao?"Cô nhìn chung quanh một chút "Nguyên lai vẫn là chỗ này nha. "
Ngô Ngôn khẽ thở dài: "Lúc làm nhiệm vụ nó bị chất độc làm mất khứu giác, không thể không làm cho nó xuất ngũ. "
Chu Lăng đáng tiếc lẳng lặng nhìn vào trước cửa truồng, nói: "Vậy về sau nó phải làm sao?"
"Quân khuyển xuất ngũ, rất nhiều người muốn cướp nó về nuôi dưỡng... "Anh nói đến đây, nhìn ánh mắt sáng rực trong suốt của Chu Lăng, khóe miệng mỉm cười, ngừng lại.
Chu Lăng nóng nảy một hồi, đột nhiên nghĩ tới đến, mừng rỡ: "Này con chó lông đen này là bị anh cướp được?"Cô đi lên ôm lấy nó, vui mừng rạo rực vuốt lông nó, "Tên gọi của nó là gì?"con chó không có giãy dụa, chính là đem cái mũi lại ngửi, sau đó lại lui lại đem đầu trở về nằm sấp xuống. Hiển nhiên nó bị mất khứu giác, mà điều này làm cho nó cực kỳ uể oải.
"Nó gọi là hắc tử, năm nay bốn tuổi, rất còn trẻ tuổi, thật sự là đáng tiếc. "
Chu Lăng nhíu mày: "Em có thể sửa cái tên cho nó được không?"
Ngô Ngôn lắc đầu: "Nó chỉ nhận thức một cái tên... Được rồi, em đã thích, chúng ta đây liền mang nó về nhà đi. "
Một chiến sĩ ở bên cạnh liền đi lại, mở cửa truồng đem chó dắt đi ra, nói: "Chị dâu, hắc tử gần đây tâm tình không được tốt, chị thông cảm cho nó nhiều hơn. "Nói xong đôi mắt liền đỏ.
Chu Lăng kinh ngạc nhìn anh hỏi: "Ngày thường là cậu chăm sóc cho nó sao?Vậy về sau nếu cậu có thời gian, hoan nghênh cậu tới xem nó. "
Chiến sĩ đỏ hồng mắt gật gật đầu, lại ngồi xổm xuống vuốt ve hắc tử nói: "Hắc tử ngoan, về sau phải nghe lời chủ mới, tao có thời gian sẽ đi thăm mày. "
Chu Lăng dắt hắc tử đi về hướng nhà, tâm tình thật tốt. Cô không biết hắc tử có phải hay không là quà sinh nhật Ngô Ngôn tặng cho cô, hay đây là chỉ đúng dịp, cũng ngượng ngùng không dám hỏi, chính là đi vài bước rồi ngẩng đầu nhìn xem Ngô Ngôn, lại quay đầu nhìn xem hắc tử, cơ hồ muốn hừ hừ đứng lên.
Vào cửa, không biết Ngô Ngôn đã tìm được mấy cái chăn cũ từ lúc nào, đem đến ban công ở phòng khách làm chỗ ở cho hắc tử, lại mang theo hắc tử đi nhận thức nhà vệ sinh, nói: "Anh đã nói với người ở nhà ăn, về sau mỗi ngày bọn họ sẽ đem cơm thừa tới đây cho hắc tử ăn. Nếu em muốn cho nó ăn thêm thì hãy mua ít thịt hay chân giò hun khói, thì tốt rồi, bình thường cũng không cần phải lo lắng. Chính là phải nhớ giúp nó tắm rửa, dọn sạch phân là được. "Anh ngừng một chút, đem Chu Lăng chú ý hấp dẫn lại đây, "Tiểu Lăng sinh nhật vui vẻ!"
Anh quả nhiên nhớ rõ, Chu Lăng nhịn không được liền a ra một cái tươi cười thật to: "Cám ơn, em rất thích. "
Ngô Ngôn cười khẽ: "Vậy em chuẩn bị như thế nào để cảm tạ quà tặng của anh?"
Chu Lăng đứng lên, đem hai tay choàng lên cổ anh, đem cả người tựa vào trên người anh, triển khai một nụ cười dụ hoặc, nói "Anh hy vọng em cảm tạ như thế nào?"
Ngô Ngôn cúi đầu ở môi cô hôn một cái, nói: "Cảm tạ như thế nào anh đều nguyện ý?"
"Đương nhiên. "Cô hướng anh bắn một cái ánh mắt phong tình.
Ngô Ngôn làm bộ như ngượng ngùng do dự một chút nói: "Ngày mai anh muốn ăn cá nấu đường dấm chua. "Chu Lăng không thích ghen, lại càng không thích dấm hồng, dấm trắng, ăn cá cô đều thích kho tàu, rất ít làm đường dấm chua.
Thốt ra lời này xong, Ngô Ngôn liền cười lớn đem Chu Lăng từ trên người đặt xuống dưới, bay nhanh đào tẩu. Chu Lăng vừa xấu hổ, lại đuổi không kịp, chỉ tức giận dậm chân.
Rốt cuộc ngày hôm sau Ngô Ngôn lại không ăn được món cá nấu dấm đường, anh phải đi làm nhiệm vụ. Nếu không phải thời điểm lúc ăn cơm trưa Ngô Ngôn gọi điện thoại tới báo, Chu Lăng đại khái còn muốn chờ đến buổi tối, nếu anh không về thì sẽ mới biết.
Lần này Ngô Ngôn đi là nửa tháng, thời điểm trở về cả người đều mệt mỏi, vào nhà một cái là liền đi đến phòng tắm, hoàn toàn không giống với mọi khi, khi trở về là liền chạy đến ôm cô một cái ngửi hương thơm trên người cô, ôn tồn vài câu rồi mới đi tắm rửa.
Nhiệm vụ không thuận lợi sao?Chu Lăng lo lắng nhìn phương hướng phòng tắm, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể chờ Ngô Ngôn từ trong phòng tắm đi ra đưa quần áo đến, lại rót một cốc nước: "Ăn cơm sao?"
Ngô Ngôn lắc đầu: "Anh không đói bụng "Tiếp nhận cốc nước uống một hơi cạn sạch, ngồi ở trên ghế trầm lắng xuống.
_________________