Trực giác nói cho anh biết, cô không chỉ đơn thuần biết anh là ai, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, anh khẳng định nhìn thấy trong mắt cô chợt lóe lên sự tha thiết, nhưng căn bản cô lại không muốn cho anh biết.
Cô che giấu cái gì? Tránh cái gì? Chẳng lé cô muốn lạt mềm buộc chặt? Nhưng mà thờ ơ! Thượng Quan Thác Dương anh cũng không phải ngu ngốc, bất kể chú mèo thần bí này có phải giả bộ hay không, nếu cô đã khơi lên hứng thú của anh, anh sẽ cùng cô vui đùa trò chơi này đến cùng!
Thượng Quan Phiên Phiên nắm chặt lấy ngón tay, không hiểu cô rốt cuộc gặp phải ma gì, rõ ràng siwj bị phát hiện thân phận, tại sao còn mạo hiểm lên xe?
Chỉ vì người đàn ông bên cạnh không con nhìn cô với ánh mắt như xưa, nói với cô những lời không giống với anh em, cô cũng không nghĩ nhanh chóng kết thúc hết thảy chuyện này.
Nói nhảm! đó là bởi vì anh không biết người ngồi bên cạnh anh là em gái anh, anh mới có thể dùng thân phận một người đàn ông nhìn cô, cô rất cảm tạ ông trời đã cho cô cơ hội này, an ủi cô nhiều năm đè nén tình yêu cay đắng nhưng nếu bị phát hiện. . .
Xe Thượng Quan Thác Dương mới chạy ra khỏi ngoại thành, công ty vừa có một thông báo quan trọng cho anh, anh không thể không dừng xe lại bên đường.
Anh lật cuốn sổ lên xem, sau đó hướng sang giai nhân xinh đẹp bên cạnh nói lời xin lỗi, Thượng Quan Phiên Phiên rốt cuộc có cơ hội lớn mật nhìn lén anh.
Cô rất nhớ anh! Thật ra thì là nhớ vẫn đợi bên cạnh anh, mặc dù có thể vĩnh viễn không thể biểu đạt tâm ý, cô cũng không muốn tách rời khỏi anh, nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ, tại thời điểm anh đứng bên cạnh người phụ nữ khác, cô sẽ kiếm cớ xin công ty thay cô an bài rời khỏi nước.
Lần này cô chờ đợi ở Milan hơn một tháng, cuối cùng công ty ra thông báo cuối cùng, cô mới không thể không trở về, cũng một phần là do cô không muốn đối mặt với truyền thông đã viết về người có thể trở thành chị dâu cô.
Cô lơ đãng vừa nhấc mắt liền phát hiện Thượng Quan Thác Dương đã nghe xong điện thoại từ lúc nào, nhìn cô như có điều cần suy nghĩ.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
“Tôi đang nghĩ, cô đang suy nghĩ cái gì?” rất nhiều phụ nữ nhìn anh đến ngẩn người, nhưng nhìn đến chuyên tâm như cô thì là lần đầu tiên, nhìn cô như là dang suy tư ngẩn người.
Thượng Quan Phiên Phiên nổi lên dũng khí lớn, ngaanrgn đầu nhìn anh, hai trong mắt giống như là câu hồn đoạt phách. “Tôi đang nghĩ, anh cùng thiên kim công ty bách hóa yêu đương.” Thật không thể tin được đây là lời nói của cô, cô thật là to gan!
Anh giương nhẹ khóe môi cười như không cười. “Cô có vè biết rất nhiều chuyện về tôi?”
“Tin tức này rất lớn, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút”.
Anh chẳng nói đúng sai, nhún nhún vai. “Rất nhiều tin tức đều là truyền thông đưa sai”.
“Cho nên hai người không phải đang lui tới?” trái tim nặng nề của cô lại bắt đầu bay cao, đây cũng không phải lần đầu tiên cô đang từ địa ngục bay lên thiên đường như vậy.
Anh nhạy cảm nhận ra cô đang vui vẻ, anh liếc trộm cô, làm bộ thuận miệng nói: “Thật ra thì tôi độc thân được một thời gian rồi.”
“Vậy sao?” Khóe miệng cô giương lên một đường cong hoàn mĩ, ngay cả ánh trăng mùng một cũng cảm thấy không bằng.
“Dường như cô đang rất vui vẻ?” biểu hiện của cô đúng như ý nguyện của anh, cười như con mèo nhỏ vừa trộm được miếng thịt!
A! Sao anh lại muốn giăng sẵn bẫy để cô nhảy vào? Hơn nữa tên ngu ngốc như cô lại còn ngây ngốc trúng kế! Thượng Quan Phiên Phiên không khỏi ảo não, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Thấy bộ dáng nói nhiều sợ sai nhiều của cô, định mím chặt môi không nói lời nào, đáy mắt Thượng Quan Thác Dương thoáng qua một tia giảo hoạt.
Anh thật tò mò con mèo nhỏ này còn có cái gì khác hơn là vẻ mặt hấp dẫn người này, anh không kìm được chậm rãi đến gần cô, mục tiêu là đôi môi nhìn kiều diễm ngon miệng của cô.
Thượng Quan Phiên Phiên giật mình nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt cô, đầu rối loạn ùng ùng thành một đoàn, mắt thấy bờ môi anh chuẩn bị dán lên mình, cô dùng chút lý trí còn sót lại nhanh chings quay đầu sang chỗ khác.
“Anh uống rượu?” Cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Chụp hụt đôi môi. Trái tim Thượng Quan Thác Dương không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng anh lại là người luôn không sợ khó khăn, “Buổi chiều có uống mấy chén.”
“Vậy anh còn dám lái xe?” vì hóa giải lúng túng, dời đi lực chú ý của hai người, cô cố ý nàng âm điệu lên, “Tôi nghĩ tôi lái được rồi”.
“Không cần phải đi! Tôi không uống nhiều, hơn nữa cũng đã thanh tỉnh không ít.” Anh thề anh hoàn toàn thanh tỉnh. . . .trừ một giây đồng hồ vừa rồi muốn hôn cô.
“Không! Vì lý do an toàn, hay là nên để tôi lái”. Cô nghĩ có chút việc làm, để cho mình phân tâm, tránh cho việc chuyên chú hồi tưởng lại mấy chuyện vừa rồi, khiến cô không cẩn thận quên thở, sau đó lên cơn sốc và tử vong.
Thượng Quan Phiên Phiên càng muốn cố giữ tỉnh táo, lại càng có dấu hiệu sung huyết, cô xuống xe, sau một hồi gió thổi, để cho gương mặt nóng bừng rõ ràng hơn, cô hít sâu một hơi, cố gắng thong dong đi tới cạnh cửa bên ghế lái.
Cười nhìn cô như tư thái cứng ngắc của người máy, Thượng Quan Thác Dương tính có phong độ theo cô, anh mở cửa xe chuẩn bị rời ghế.
Thượng Quan Phiên Phiên bức bách đầu của cô chỉ có thể nhớ tới việc đuổi người đàn ông này rời khỏi ghế lái, sau đó chuyên tâm lái xe, lại không chú ý tới anh còn có một bàn chân chưa ra khỏi xe, cô đã vội vã lên xe, đôi già cao gót không cẩn thận trật chân ngã, cả người chật vật ngã lên người anh.
Cô hốt hoảng nghĩ muốn đứng dậy, một sợi tóc sống chết quấn lấy cúc áo sơ mi của anh, cô gấp đến độ muốn khóc lên, còn anh lại mừng rỡ thưởng thức con méo rầu rĩ.
“Anh còn cười được?”
“Xin lỗi!” Anh nhịn cười, nói một câu xin lỗi rất không có thành ý.
“Anh mau giúp đi!” Trời ơi! Cô càng sợ, tóc lại càng cuốn chặt.
Thượng Quan Thác Dương ngửi hương tóc nhẹ nhàng thanh nhã, từ góc độ này ngoài ý muốn phát hiện ra nội y mỏng bên ngoài gió, người phụ nữ này ngay cả trang sức chưa tháo, mà ngay cả trang phục cũng. . . ..
Anh không muốn lợi dụng lức người ta gặp khó khăn, nhưng cũng không phải người có ý chí như Liễu Hạ Huệ, ôm một con mèo con đáng yêu trong ngực như vậy, ai có thể nhịn được không trêu chọc nó một chút?
Một ý niệm xấu nháy mắt thoáng qua đầu, đôi môi nâng lên cố ý chạm vào trang sức vô hại. “Cô nửa ngồi nửa nằm không thuận tay, để tôi lên xe trước đã.”
Lên, lên xe? Anh ngòi lên ghế lại, vậy cô lên xe là ngồi ở. . .”Này, này không tốt lắm đâu!”
“Tôi cho rằng cô lên xe ngồi rồi từ từ bình tĩnh tách nó ra, nếu không cô làm như vậy sẽ bị người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng chúng ta là trẻ con không hiểu chuyện”. Anh che giấu đáy mắt rất không có ý tốt, làm bộ tốt bụng đề nghị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Phiên Phiên rất không có tiền đồ mà ửng đỏ, cô dùng đầu gối nghĩ cũng biết nhìn từ sau lưng, tư thế của bọn họ rất mập mờ, mặc dù sắc trời đã tối, sẽ không có người đi qua bờ đê vắng vẻ này, nhưng anh kiêng dè cũng không sai, nếu như bọn họ bị hiểu lầm đang làm loại chuyện đồϊ ҍạϊ , ma bị đưa đến đồn cảnh sát, bây giờ bọn họ cũng coi như được gọi là người của công chúng, chỉ là thân phận của cô. . .
Cô cắn răng một cái, nửa người tiến vào ghế lái, cô khẩn trương đến sắp thiếu dưỡng khí, nhưng cô tin tưởng nhân cách của anh, tuyệt đối anh sẽ không làm hại cô.
Trong không gian có hạn khiến cô không thể không ngồi giạng chân ở trên đùi anh, cô tận lức lùi về phía sau, cả phần lưng dính trên tay lái. Khoảng cách giữa hai người rất chặt chẽ, hơn nữa, từ trong lòng bàn tay cô truyền đến cái gì đó rất lức mà nhịp nhàng, đó là cái gì?
Thượng Quan Phiên Phiên thuận thế cúi đầu tìm kiếm, lại phát hiện cô vì ổn định trọng tâm, đôi tay cư nhiên như con mèo nhỏ đặt tại l*иg ngực anh, cô kêu lên một tiếng, vội vàng dời bàn tay nhỏ bé đi nơi khác.