“Anh chia tay với Vanessa.” Anh giống như đang bàn luận về chuyện thời tiết không hề quan trọng.
Thượng Quan Phiên Phiên ngây người như phỗng nhất thời không có cách nào tiêu hóa nổi tin tức này, “Vì em?” nếu đúng, cô rất xin lỗi Vanessa vô tội rồi!
Mũi cô đỏ hồng, trên mặt còn có hai dòng nước mắt, vài sợ tóc rối loạn dính vào bên má, bộ dáng chật vật có chút buồn cười, “Em suy nghĩ nhiều quá, đơn giản là vì tính cách không hợp.”
Chuyến đi Hong kong này, anh phát hiện cách thức xử lý vấn đề của mình cùng Vanessa khác nhau rất lơn tựa như chênh lệch giũa mặt sông và mặt biển vậy, sau khi về Đài Loan liền lập tức chia tay, anh nói tình cảm thà thiếu chớ lạm*, cho nên một khi động tâm, rất ít khi anh do dự, nếu như lui tới lui sau không thích hợp, anh sẽ giải quyết dứt khoát, không lãng phí thời gian của nhau.
*: thà thiếu chứ không lạm dụng
Anh đứng lên, lấy từ trong túi quần dài ra hai tờ vé máy bay nhét vào tay cô. “Chuyến bay ngày mai, mau đi sửa soạn hành ký nhanh một chút.” Anh thuận tiện cởi cái áo sơ mi ướt nhớp nhúa bỏ vào tay cô, “Đây là kiệt tác của em, cho em phụ trách tới cùng, bây giờ anh đi ngủ, xong thì gọi anh dậy.”
Anh bò lên giường, không nói hai lời đã lăn ra ngủ, Thượng Quan Phiên Phiên cũng không phát biểu ý kiến, lẳng lặng đứng im tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ phức tạp như trứng ngỗng.
Cô đoán được sau khi anh ngàn dặm xa xôi bay tới Newyork, nhất định sẽ ngựa không dừng vó* chạy tới nơi này, không biết anh đã đứng đợi ở cửa bao lâu, khẳng định là mệt chết đi được.
*không dừng lại, đi liên tục.
Cô không biết tâm tình của mình sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng với quyết định chia tay của anh, cô không cho phép mình tự đa tình, muốn trái tim nâng cao cảnh giới, nhưng vẫn bị bao vây xông phá.
Cô rất rõ ràng cái gì gọi là vượt qua ranh giới cuối cùng, cũng hiểu cô căn bản vô lực ngăn cản.
Nếu cho dù suy tư thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cũng không thể mượn từ “khoảng cách” để tỉnh táo, cũng không cách nào yêu người khác dễ dàng được nữa, có phải cô chỉ có thể ngồi chết, đi một bước tính một bước?
Cũng được! Cô thật không còn cách nào khác, điều duy nhất có thể làm, chính là mong đợi có một ngày thời gian sẽ hòa tan hết tất thảy những điều không nên có. . .
Tiệc rượu khánh thành ở khách sạn sáu sao cao cấp tại trung tâm thành phố, trùng hợp ở đó chính phủ đang thúc đẩy tiết mục biểu diễn văn nghệ, nên bắt đầu từ ngày khánh thành, sẽ triển khai tiệc biểu diễn nghệ thuật trong vòng mười ngày.
Các vị khách quý tham gia tiệc rượu đều là những người uy tín có thân phận không hề tầm thường, trong đó nổi bật nhất là vị tân kiến trúc sư, Thượng Quan Thác Dương được nhiều người chú ý nhất.
Trong một năm anh chỉ tiếp nhận nhiều nhất là bốn dự án thiết kế, gian phòng khách sạn này là do anh thiết kế, anh dẫn dắt mọi người dũng cảm lấy sáng ý đặc biệt xây dựng nên một nơi tôn lên khí phái, nhờ sự thưởng thực tinh tế mà phác họa quy cách ra không gian tao nhã lưu loát, có phong cách tinh xảo khéo léo của người thiết kế nghệ thuật nổi tiếng.
Trong phòng chờ sau khán đài, một tờ báo lẳng lặng nằm trên bàn trang điểm, tựa đề là tin tức buổi lễ khai trương khách sạn vô cùng long trọng, nội dung bài báo ca ngợi sự nghiệp thiết kế lớn lao của Thượng Quan Thác Dương, còn trích dẫn lời bình của truyền thông quốc tế dành cho anh “Vị kiến trúc sư tài hoa nhất trong lịch sử lại xuất hiện”, “tự hào về kiến trúc Trung Hoa.”
Mặc bộ trang phục bằng chất liệu tơ tằm mỏng, Thượng Quan Phiên Phiên ngồi trước bàn trang điểm, dũng khí để cầm tờ báo lên đọc cũng không có.
Da đầu trở nên tê dại, sống lưng toát cả mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng không đúng. “Vệ Tiểu Lôi, tớ muốn về nhà”.
Vệ Lôi đang bận rộn giúp người mẫu chỉnh lại trang phục vừa nghe thấy lời này, ghim băng trên tay suýt chút nữa thì đâm vào đối phương, cô luôn miệng nói xin lỗi, ngay sau đó chạy như bay tới trước mặ Thượng Quan Phiên Phiên.
“Thế nào? Không thoải mái sao? Cảm mạo à?”
“Đúng! Rất không thoải mái, nhưng không phải là do cảm mạo.” hai mắt cô đăm đăm, nhìn chằm chằm mình trong gương, “Vệ Tiểu Lôi, sao cậu không nói cho mình biết trước đây là vùng của anh trai mình?”
“Tin tức lớn như vậy, tớ nghĩ cậu đã sớm biết!”
“Trời ạ! Chúng ta rất ít khi hỏi tới công việc của nhau, tớ đây cũng đều ở Milan bận rộn với buổi trình diễn thời trang, quan trọng là khi tớ rảnh rỗi để xem Tivi hay đọc báo đều không thấy nhũng tin tức này, tớ. . .”
“Phiên, cậu tỉnh táo một chút, tớ không biết tin tức này cùng việc cậu về nhà có liên quan gì?” Vệ Lôi kéo cái ghé ngồi xuống cạnh cô, chuẩn bị trấn an cô gái cứu tinh duy nhất này.
“Đương nhiên là có liên quan!” cô kích động kêu lên, cổ họng đang viêm lập tức không chịu nổi, ho đến mắt nổ đom đóm. “Khụ khụ! Tớ, anh ấy căn bản không có ý kiến đối với công việc của tớ, nhưng trừ quảng cáo đồ nội y, cần phơi bày da thịt, ý công việc trêu đùa hấp dẫn anh ấy đều một mực phản đối”.
“Anh ấy cũng học nghệ thuật, chắc sẽ hiểu được vì nghệ thuật mà hy sinh đạo lý đi!”
“Cậu không hiểu, anh ấy luôn kiên trì giữ vững thước đo tiêu chuẩn, trong phạm vi đó anh ấy sẽ không can thiệp nhiều, nhưng nếu. . .” Cô nhớ có một lần cô mặc bộ trang phục kiểu dáng tương tự như hôm nay, giúp một vị đạo diễn nổi danh đóng quảng cáo, suốt ba ngày bị pháo oanh tạc, a tháng sau đó đều căng thẳng chờ anh oanh tạc không biết mệt mỏi, “Ô! Vệ Tiểu Lôi, tớ nhất định sẽ chết!”
Thượng Quan Phiên Phiên có thể tưởng tượng khi cô bị phát hiện mặc những thứ không coi là vải vóc này đi lại trên đài, kết quả của cô sẽ thê thảm như thế nào, hôm nay cô còn phải nhẹ nhàng toát ra vẻ phong tình!
Hắc. . . !Cô nhất định sẽ chết rất khó coi!
Thượng Quan Phiên Phiên lo lắng như đã đến ngày tận thế, Vệ Lôi đi theo cũng luống cuống, làm đạo diễn chính là mơ ước của cô, hôm nay là lần đầu tiên cô là đạo diễn chính, đem hôm trước có cô người mẫu chính nói cô ấy đã mang thai, có thông tin cô ấy đã lén tới Mĩ đăng kí kết hôn, cô cần một người mẫu có kinh nghiệm diễn phong phú mà phải có vũ đạo* căn bản. Đáy lòng cô đã rất nhanh hiện lên một người.
• là múa đó.
Thời điểm nhận hoạt động này, ban đầu muốn Phiên Phiên làm người mẫu chính, tiếc rằng lúc ấy Phiên Phiên đang ở Milan, tối hôm qua thứ chút vận may gọi điện thoại liên lạc, không nghĩ tới đúng như dự tính sáng sớm hôm nay Phiên Phiên đã quay trở về Đài Loan, nghe cô nói vô cùng cấp bách, cho dù có chút cảm mạo khó chịu, Phiên Phiên vẫn rất nghĩa khí đáp ứng.
Vốn cho là mọi việc đã sẵn sàng, lại bất ngờ xảy ra tình huống này, cô không muốn để cho ánh mắt bà chủ mọc trên đỉnh đầu mà nhìn cô, lại không muốn làm khó bạn tốt.
Cô chán nản vắt óc suy nghĩ, chợt nảy ra một ý. “Phiên, có phải chỉ cần đừng để anh trai cậu phát hiện cậu đứng trên đài là được?”
“Đúng vậy! nhưng mà. . .”
“Được, cậu đừng lo lắng, tớ có cách hay này, còn 40’ nữa mới tới giờ diễn, tất cả giao cho tớ đi!”
Thượng Quan Phiên Phiên rất muốn không lo lắng, nhưng cô không có cách nào khiến mình yên tâm mà đợi, nhưng mà nghe Vệ Lôi thề son sắt như đã nắm chắc mọi việc trong tay, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện biện pháp mà Vệ Lôi nói thật sự là cách hay!
Lụa mỏng ôm chặt lấy thân thể uyển chuyển, đôi tất chân màu đen che giấu đi vẻ đẹp huyền diệu lộ ra da thịt như ẩn như hiện, người mẫu trình diễn theo giai điệu âm nhạc, nhẹ nhàng bỏ đi tất chân xuyên thấu, tượng trưng cho trói buộc cùng giải phóng mâu thuẫn, cả sân biểu diễn vì gương mặt bị mặt nạ hình con bướm che đi hơn phân nửa của người mẫu chính, mà càng tăng thêm sức háp dẫn.
Thính phòng rõ ràng đông nghịt, khán đài cũng cách hàng ghế thứ nhất dành cho khách quý một đoạn, có lẽ là do ảnh hưởng trong lòng, Thượng Quan Phiên Phiên cảm giác có một ánh mắt chuyên tâm thưởng thức xuyên thấu qua người cô.