“Sao lại nói khó nghe như vậy? anh cũng cần có một bầu trời riêng không được sao?”
“Bầu trời riêng. . .” cô giống như là đang thì thầm, trong ấn tượng hình như hai anh em bọn họ chưa từng bàn luận về chuyện tình cảm, lần đầu nói đến vấn đề này, cô không dậy nổi lòng hăng hái quá lớn, nhưng vẫn không nhịn nổi tò mò, “Vậy anh nói một chút về kiểu con gái anh thích đi?”
“Tính cách em rất hiền hòa hào phóng, chúng ta chung sống cũng ung dung tự tại, tại sao anh lại không động tâm với em?” bật thốt lên chính là một câu nói càn, cô biết, nhưng không dùng đến đại não kích động trách móc, ngay cả bản thân cô cũng giật mình.
“Chuyện này nào có cụ thể tại sao, cảm giác đúng là được rồi, lại nói anh cũng phải biếи ŧɦái, sao lại có thể tơ tưởng tới em gái mình?” anh cho rằng cô đang nói đùa, vẻ mặt vẫn như cũ ung dung tự nhiên.
“Một câu nói vô tâm khiến cho lòng Thượng Quan Phiên Phiên co rút lại, “Vậy nếu như. . .em nói là nếu như, em không phải là em gái anh, anh có thể yêu em không?” Cô thận trọng hỏi.
“Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” Anh vô vị nhún nhún vai, không cho là vấn đề cần nghiêm túc suy nghĩ, “em rầy rà thành một đống lớn, chuyện anh vừa nói em có để ở trong lòng không?”
Cô chán nản rũ đầu vai xuống, cô hiểu rất rõ tính cách của anh trai mình, đối với chuyện anh không có hứng thú, anh sẽ vĩnh viễn không để trong lòng, nói cách khác nếu có thể hấp dẫn sự chú ý của anh, thiên quân vạn mã cũng rất khó làm anh phân tâm.
“Anh nghiêm túc?”
“Có vấn đề gì sao? Nếu em lo lắng anh có ý xấu, em cứ yên tâm đi, anh không phải loại đàn ông trăng hoa,với mỗi đoạn tình cảm anh đều rất nghiêm túc, huống chi giới thiệu cho anh vài người bạn tốt cũng không có việc gì đi!” anh thừa nhận thường ngày đối với mọi chuyện anh đều tựa như người đàn ông thờ ơ, nhưng những chuyện anh không để trong lòng đều là các chuyện nhỏ râu ria, nhưng chỉ cần là tình thân, tình bạn, hoặc là tình yêu, cái chữ “Tình” này rơi xuống nhất định sẽ không qua loa tùy tiện.
“Ừ, em biết rõ rồi.” Đúng nha! Cô biết đây là chuyện nhỏ không có gì, nhưng vấn đề là cô không biết tại sao cô lại không vui như vậy, cảm giác này khiến cô cảm thấy vô lực.
Không nghĩ tới vấn đề tình cảm này sẽ khiến tâm tình cô rơi xuống đáy cốc, khó có thể tiêu hóa hết phần cô đơn kia, cổ họng khó chịu khiến cô không thoải mái, vừa dứt lời, cô định nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, cự tuyệt bàn luận tiếp về vấn đề tắc nghẹn này.
Khóe mắt kiếc thấy em gái có bộ dáng mệt mỏi, Thượng Quan Thác Dương nghĩ cô cả ngày mệt mỏi, vì vậy cũng thức thời không quấy rầy, đẩy cửa xe lên chỉ hở ra chút xíu để hóng mát.
Có một loại xúc động không khỏi muốn khóc ở dưới mắt, mũi chua xót một hồi, trước khi nước mắt cô vội nghiêng đầu đi chỗ khác, từ lúc chào đời đến này đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ghét loại dịu dàng chăm sóc duy nhất này. . .
. . . .
Rừng cây rậm rạp, thấm vài sợi vàng kim nhẹ nhàng chiếu xuống ao nước trong veo, sóng nước dao động lóe lên chói mắt, đặt mình trong đó, Thượng Quan Phiên Phiên ngồi một mình bên hồ bơi, tựa như một tiên nữ không cẩn thận rơi xuống nhân gian, đang chờ đợi cơ hội trở lại thiên giới.
Gió nhè nhẹ thổi sóng nước lay động, đôi mắt chuyển động mơ hồ theo từng gợn sóng, làm cho mặt nước vốn không bình yên nay càng thêm rung chuyển.
Mới đầu cô nghĩ tập trung tinh thần yên tĩnh suy nghĩ một chút, nhưng đầu cô lại nhất định không nghe lời, cố ý nhớ lại đợt nghỉ hè lần trước, ở trên đường vô tình gặp phải chuyện kia. . .
Cảnh tượng một đôi nam nữ ngọt ngào đi dạo phố, không có gì là không đúng, vai nam chính là anh trai cô, cũng không có chuyện gì lớn lắm, vấn đề là lòng cô luôn canh cánh. . .
Anh trai chìm đắm trong bể tình, cho dù cô không chúc phúc, cũng không nên buồn bực không vui, để anh trai tinh mắt phát hiện ra cô, dẫn theo bạn gái tới chào hỏi, ngoài mặt cô mỉm cười vui vẻ, nhưng trái tim lại như bị ai đó anh cho một quyền rất mạnh thật không dễ chịu.
Cho tới nay, cô đọc sách không tệ, hoạt động ngoại khóa cũng có biểu hiện vượt trội, nhưng lại chưa bao giờ tìm được thứ gì khiến mình đặc biệt yêu thích hoặc hứng thú, sau khi trở về Đài Loan, bởi vì hứng thú anh trai lựa chọn khoa thiết kế kiến trúc, cô nghe theo lời bạn tốt Duật Hằng Yên thuận mệng đề nghị bước vào trường biểu diễn nghệ thuật.
Bình sinh cô không có chí lớn, cũng không có mơ ước đặc biệt gì, giờ nghĩ lại, cô rất hối hận về quyết định qua loa ban đầu, không kiên trì chọn cùng trường với anh, bọn họ sẽ không vì thế mà dần sinh ra khoảng cách.
Cô cảm giác dường như khoảng cách giũa cô và anh trai càng ngày càng xa, nhưng cô không biết xa như thế nào? Tình cảm cho dù có tốt hơn tay chân đi chăng nữa, thỉnh thoảng bước chân cũng sẽ không đồng nhất, một ngày nào đó cũng sẽ gặp được nửa kia của mình không phải sao?
Cô ghét bản thân u buồn như vậy, ghét không biết rõ lý do u buồn, buồn bực tới nỗi cảm giác dường như không thở nổi nữa!
Thượng Quan Thác Dương từ xa đã nhìn thấy một bóng hình bên cạnh bể bơi, sải bước dài đi tới, lại không tự chủ bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.
Hồ bơi trong nhà này tác phẩm do anh vừa mới học kiến trúc thiết kế nên, trước hết nghĩ đến nơi này vốn là rừng cây, khéo léo dùng để tăng thêm phần huyền bí, lại lợi dụng những cây cột mang phong cách Hy Lạp làm cơ sở, từng bước tạo thành hồ bơi trông như thần điện.
Đối với sự thưởng thức của mình anh tuyệt đối có tự tin, hình dáng hồ bơi thay đổi theo sắc trời đều ở trong dự liệu của anh, đây không phải là lần đầu tiên anh thấy em gái ngồi ở đây ngẩn người, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy lông mày cô nhăn lại phảng phất buồn.
“Tâm tình không tốt?”
Không chú ý anh đi tới bên cạnh từ lúc nào, Thượng Quan Phiên Phiên sợ hết hồn, “Không có nha!”
“Cũng không phải ngày đầu tiên anh biết em, thời gian gần đây em luôn âm dương quái khí, nhất định là có vấn đề”.
Âm dương quái khí: tình tình quái gở.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, tránh cho anh nhìn thấy tròng mắt cô khó che giấu nổi vẻ buồn khổ, “Anh bận rộn yêu đương, tình tình khá thường chưa tính, nào có chú ý tới em?”
Tính tính toán toán nghỉ hè đã được 12 ngày, có ít nhất mười ngày không thấy bóng dáng anh, mặ dù trước kia anh cũng thường như vậy, nhưng lúc ấy cô không biết anh đi hẹn hò, chuyện cô yêu anh trai cũng không phải là hết thuốc chữa, nhưng cô lại cảm thấy mùa hè này trôi qua thật dài đằng đẵng, không khỏi thấy khổ sở.
“Làm ơn! Đừng nói với anh lúc em đang trong tinhg yêu cuồng nhiệt cũng sẽ không trọng sắc khinh. . .” Anh nói được một nửa, như chợt nghĩ tới cái gì, “Chẳng lẽ. . .em chưa từng yêu ai?”
“Không được sao?” cô nhìn bộ mặt ngạc nhiên của anh.
“Cũng không phải không có ai theo đuổi em, em không có cảm tình với ai sao? Hay là em thích chủ động xuất kích?” đối với tình cảm thái độ của anh luôn là thà ít mà tốt, không làm trái với nguyên tắc ban đầu, gặp được đối tượng phù hợp, anh cũng sẵn lòng thử lui tới, từ từ tìm ra người bản thân chân chính muốn tìm.
Thượng Quan Phiên Phiên không tiếp lời, chỉ nở một nụ cười khổ, nếu như cô biết đáp án, cô nhất định sẽ trả lời, nhưng nếu chuyện này dễ dàng thảo luận, cô tuyệt đối sẽ dứt khoát đem vấn đề ném cho anh, trọng điểm chính là cô cũng đang buồn bực về tình cảm của mình, hơn nữa đánh chết cô cũng không chia sẻ với anh.
“Anh biết rồi, em bây giờ đang khốn khổ vì tình đúng không?” luôn không để ý quy tắc như cô, trừ phi là tình yêu đầu tiên không biết thế nào cho phải, nếu không công chúa Phiên Phiên được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay lại chợt trở nên đa sầu đa cảm.
“Anh đừng ở đấy mà đoán mò!” cô cuống quýt tránh ánh mắt hài hước mà lại như thăm dò của anh, thật sự sợ hãi anh sẽ nhận ra dấu vết.