Ai! Thôi! Đàn gảy tai trâu quá mệt mỏi, “Ừ! Lần này mở triển lãm, hoan nghênh các vị có hứng thú cùng tham gia các hoạt động.”
“Đúng vậy, Nghe nói mỗi ngày mười vị khách đầu tiên đến sẽ nhận được một tấm phích này do anh tự mình thiết kế làm kỉ niệm đúng không?” Cầm lên một bản mẫu có sẵn trên bàn từ trước đó, người dẫn chương trình rất muốn dời đi sự chú ý, “Mặt trên ở đỉnh còn có hình bướm trên mặt nạ mèo, chẳng lẽ là tượng trưng cho sứ giả Pandora? Các vị khán giả yêu thích nghệ thuật có thể đứng xem đừng ngại. . . .”
Hừm? Chợt thông suốt! Tư chất người này cũng không được gọi là quá kém, tư thái thải điệp (*) ngự trị trên mặt nạ, chính là sứ giả Pandora hiện thân thu hút lòng người.”
(*)bướm
Hà. . .! Thật là đánh bậy đánh bạ nha! Người dẫn chương trình thầm đổ mồ hôi lạnh, lại liếc thấy nhân viên nhắc nhở: thời gian thăm hỏi quá ngắn. . . . .chú ý tình cảm. . . . . .
Má ơi! Không nhìn ra anh ta đang rất tận lực sao? Ô. . . .đều do thói quen trước giờ của anh ta tự do dẫn chương trình không chịu đọc trước bản thảo, lần này thực sự là đá trúng sắt rồi!
“Đúng rồi, Sun, tình cảm của anh vẫn là tiêu điểm đáng quan của toàn thế giới, không biết việc thiết kế hộp báu Pandora này có tiết lộ anh gần đây đang động lòng hay không?”
Nhắm mắt hỏi, trả lời lại là một hồi trầm mặc, ngay cả câu không thể trả lời cũng không nói, lần đầu gặp phải vị khách khó phỏng vấn đến thế, mặc cho người dẫn chương trình thân kinh bách chiến cũng khóc không ra nước mắt.
“Thần bí, tùy ý, phóng khoáng, tinh tế, muốn từng bước tìm hiểu bậc thầy nghệ thuật đương đại, thì hãy tự mình tìm ra trong tác phẩm mới nhất của anh ấy - ‘hộp báu Pandora’ đi! Rất vui mừng vì mặc dù bận rộn nhưng Sun vẫn đồng ý tham gia chương trình của chúng tôi. . . . .” Bên trong phim trường người dẫn chương trình vội vàng kết thúc qua loa, bên ngoài phim trường một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời lộ vẻ vui mừng, khóe môi thoáng hiện một ý cười cười sâu xa.
Vệ Lôi ăn mặc một thân thẳng thớm mang mũ lưỡi trai, từ phía bên cạnh phim trường nhô đầu ra nhìn chung quanh, thấy một khuôn mặt tinh xảo đứng ở bên ngoài rạp chiếu phim nhìn về phía đài truyền hình cáp ngẩn người, cô không ngừng liên tục kêu, “Phiên, uống xong chưa? Vào rạp chụp hình nào!”
“Được, tới ngay.” Giọng nói mềm mại vang lên. “Ngẩng đầu nhìn lại một chốc, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
Thiếu hcuts nữa là bị anh lừa gạt. . . .Tên vô lại ghê tởm, cô thiếu chút nữa để cho anh lừa gạt!
Là cô cho rằng như vậy sao? Mấy ngày trái tim luyện tập mất cảm giác trong nháy mắt bỗng đập rộn ràng trở lại, áp chế lại sục sôi trong lòng, cô vẫn không dám hy vọng bàn về việc nối lại, cô phải cẩn thận xác định lại mới an tâm.
Nộp cho công ty một đơn xin nghỉ dài hạn, muốn đến thăm quan hộp báu Pandora một chuyến, chân tướng sự thật thế nào, Thượng Quan Phiên Phiên cần phải tìm hiểu.
Cái tên vô lại ghê tởm đó, hại cô lãng phí một chai nước mắt vô ích, dù là cô có tốt tính đến như thế nào, cũng không nhịn được cắn răng căm giận.
Nếu như người đàn ông kia đối với cô vô tình, cô tất nhiên sẽ không cưỡng cầu, làm loạn cả gia đình Thượng Quan ân trọng như núi đối với cô, nhưng mà. . . . .
Cô thật sự tin tưởng không phải anh cố ý tàn nhẫn, nhưng mà anh làm tổn thương cô lại là sự thật, coi như anh ép cô chết tâm, lại chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, mặc dù không khó đoán ra anh có tham muốn giữ lấy vô cùng mãnh liệt, khiến cô có một phần ngọt ngào nho nhỏ, nhưng lại dùng thủ đoạn dẫm xuống cái đuôi mèo con này! Cô sẽ cắn ngược lại anh một miếng, quyết định phải mau chóng nói cho anh bí mật lớn về cô.
Nhớ tới tấm phích có mùi hương thanh nhã, con mèo tư thái cao quý, ánh mắt vô tội, giống như mỉm cười nhàn nhạt, không thể nghi ngờ mang lại cho Thượng Quan Phiên Phiên dũng khí to lớn.
Tốt cho cái cho dù không phải là em gái cũng không yêu cô! Không thèm quản mấy cái lời khỉ gió này của anh xuất phát từ cái gì, dám có can đảm lừa gạt cô như vậy, anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý để trả cái giá thật đắt.
Chiếm giữ một vị trí trong bãi đỗ xe bên ngoài biệt thự là một chiếc xe thể thể thao không xa lạ gì, gọn gàng quẹo cua, Thượng Quan Phiên Phiên lượn một vòng thật đẹp đem xe dừng ngay bên cạnh, cầm một hộp quà tinh xảo xuống xe, giờ phút trái tim cô đập tăng tốc tưởng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng
Vô cùng khẩn trương lại mong đợi nhấn chuông cửa, không ngoài ý muốn của cô vợ yêu của Viêm Dập Hi sốt ruột tới mở cửa, đi vào phòng khách, tất cả các món quà lớn nhỏ đều được sắp xếp chỉnh tề, nghĩ đến hôm qua là ngày đầy tháng của bảo bảo, chắc là mấy vị trưởng bối thân thích đặc biệt đến chúc mừng!
“Tiểu Yên, chúc mừng cậu!” Hưng phấn tặng cô bạn một cái ôm thật nồng nhiệt, thuận tiện đưa cho Duật Đát Yên món quà cô đã tỉ mỉ lựa chọn.
“Cám ơn!” Lần thứ hai làm mẹ, tâm tình Duật Đát Yên vẫn kích động như cũ, nhưng mà đã có vết xe đổ, lần này sau khi đầy tháng việc đầu tiên cô làm chính là đi gội đầu, tắm rửa một trận thật sạch sẽ, tránh cho lúc gặp khách một đầu bóng nhẫy chật vật xấu hổ, còn nhớ lần trước Phiên Phiên suýt chút nữa bị cái đầu đầy dầu của cô dọa cho bất tỉnh.
“Tớ vẫn chưa nhìn thấy Viêm Tiểu Soái, nó đi đâu rồi?” con ngươi đen hy vọng nhìn chung quanh, cô chỉ nhìn thấy xe em bé trống rỗng.
“Muốn nhìn Viêm Tiểu Soái chắc cậu phải xếp hàng rồi, hôm qua tớ mới đầy tháng, Bà nội cùng bà ngoại Tiểu Soái đã phân chia thời gian trông nom nó, ngay cả người làm ba mẹ như chúng tớ cũng phải hẹn trước mới được, mà cô nàng Viêm yêu em trai, cũng mang theo bọc quần áo chạy theo em trai rồi, tớ và Hi bây giừo là hai người cô đơn không ai muốn.”
“Hai người có thời gian riêng tư để chung đυ.ng, đừng nói là không có chút vui vẻ nào.”
“Hư! Cậu biết tớ là được rồi, có cần phải nói rõ ràng ra như vậy không? Người không biết còn tưởng tớ là bà mẹ hư trong sắc khinh con!” Duật Đát Yên cố ý dí dỏm cười một tiếng, sau đó nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, “Tớ đã sinh đến hai đứa rồi, lúc nào thì mới đến cậu?”
“Được, tớ sẽ cố gắng tăng nhanh sức ngựa!” Nhận lấy ly trà lài Duật Đát Yên vừa mới pha, cô dùng ánh mắt tỏ vẻ cám ơn.
Thượng Quan Thác Dương giống như không có chuyện gì xảy ra nghe mọi người nói chuyện phiếm, thật ra thì đáy lòng mang một trận buồn bực, cô gái kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa từng ngó đến anh một cái, nhưng mà cũng bởi cô vô ý hay cố ý coi thường sự tồn tại của anh, anh mới có thể không cần kiêng nể nhìn cô không rời, cũng không phải là anh cố ý nhìn chăm chú, nhưng chính là ánh mắt anh không thể rời khỏi cô.
Vài ngày không thấy nhưng trông cô có vẻ không tệ lắm! Một chút cảm giác đau khổ cũng không có, không giống anh cả ngày phải nhiều lần tự nhắc nhở không được nghĩ tới cô.
Chẳng lẽ cô đã thật sự chết tâm với anh? Một đôi mắt to linh hoạt tình lình chống lại anh, anh bỗng cảm thấy chột dạ.
“Hôm nay anh thật yên tĩnh đó!” Thượng Quan Phiên Phiên cố làm ra vẻ lơ đãng hỏi, nhưng trên thực tế cô từ lúc vào cửa đã chú ý tới anh, dĩ nhiên cũng biết anh đang nhìn lén cô.
Hừm! Anh còn tưởng rằng cô thật sự coi anh như người tàng hinh sao? “Có sao?”
Cô nghiêm túc gật đầu, “Anh tâm tình không tốt hay là ngã bệnh?”
“Không có!” Cô gái này dường như có chỗ nào đó không đúng lắm? Kỳ quái! “Mấy ngày nay em làm gì vậy?” Anh làm bộ thuận miệng hỏi một chút. Vẻ mặt cô trong suốt sao tự dưng lại làm cho anh cảm thấy sợ hãi?
“Còn không phải là công việc.” Cô trả lời hàm súc, không thể thành thận nhận tội tâm tình cô đang biến chuyển, cugnf với suy nghĩ vội vàng muốn triển khai phản kích cái tên mạnh miệng vô lại.
“Đó! Không đúng! Coi như là đã hoàn toàn chết tâm với anh, cũng không thể là loại thái độ này, cô quá tự nhiên đến độ quá mất tự nhiên, chẳng lẽ bi thương quá sâu dẫn đến thần trí bị ảnh hưởng?