Nụ hôn mang mười phần xâm lược, có chút bá đạo, có chút thô bạo, bởi vì khó bỏ cho nên có chút khó khăn, cánh tay vững vàng khóa chặt thắt lưng Thượng Quan Phiên Phiên, mơ hồ tiết lộ không có cách nào cam tâm tình nguyện buông tay.
Nụ hôn của anh như lửa nóng mãnh liệt, khiến toàn bộ cơ thể cô hư mềm suýt chút nữa không thể đứng vững, có một phút cô còn tưởng rằng đến cả linh hồn mình cũng sẽ bị thiêu đốt đến không còn.
Nụ hôn lửa nóng khiến cả hai người cơ hồ không thở nổi, lúc nghỉ lấy hơi, đôi môi nóng bỏng còn lưu luyến không rời dán chặt mềm mại ngon miệng.
Không phân biệt được rõ ràng rằng ai đang thở dốc, trước khi trở nên hoa mắt chóng mặt Thượng Quan Phiên Phiên tự ép mình thanh tỉnh trở lại, “Là anh nói mặc kệ chúng ta có quan hệ máu mủ hay không, anh cũng sẽ không yêu em. . . .”
“Cho nên?” Anh cũng thống hận anh mâu thuẫn, vô lực trả lời cũng không muốn trả lời, dứt khoát đem vấn đề ném lại cho cô.
“Anh đã muốn chỉ coi em như em gái, thì không nên làm như vậy.”
Anh không muốn chỉ xem cô như em gái, nhưng cô lại cứ chính là em gái của anh, không biết cô có thể nếm được mùi vị khổ sở từ bờ môi anh, “Anh cảm thấy anh sẽ rất nhanh nổi điên. . . . .”
Thái độ của anh lúc lạnh lúc nóng mới khiến cô nhanh chóng trở nên điên khùng ý! “Đủ rồi! Chúng ta không nên dựa gần nhau như vậy nữa.”
Thừa dịp anh không chú ý Thượng Quan Phiên Phiên liền dùng sức đẩy anh ra, cô không hiểu tại sao anh nói buông tay, lại không chịu bỏ qua cho cô, nhưng cô rõ ràng biết cô có trăm ngàn cái cần chạy trốn lý do đó.
Anh không chút nghĩ ngợi kéo cô quay trở lại ôm trong ngực trịnh trọng tuyên bố, “Anh quyết định! Trừ phi xác định em chỉ coi anh như một người anh trai, nếu không anh sẽ không tùy tiện để em đi.”
Cô ngạc nhiên, không khỏi hoài nghi hay là anh muốn báo thù cô làm hại cuộc sống yên tĩnh của anh trở nên gợn sóng, mới cố ý gây khó khăn cho cô như thế.
“Kia. . .cầu xin anh một chuyện, không cần nói thêm về chuyện em rất khó coi anh như một người anh trai bình thường nữa được không?”
“Anh sẽ cố gắng.” Hồi cuối chưa dứt, ngay sau đó anh đã làm trái với cam kết, cúi đầu liếʍ má cô hại lòng anh đau.
Nước mắt cô rơi xuống càng nhiều, bàn tay nhỏ bé vô lực chống đỡ trên ngực anh để kéo dài ra khoảng cách, “Mẹ có thể sẽ về bất cứ lúc nào, anh buông em ra có được không?” Vốn là kiên trì chia tay, cô nhất định phải tự nhắc nhở bản thân mình.
Thượng Quan Thác Dương bình tĩnh buông tay ra, lại đột nhiên ôm cô vào trong ngực, cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã một cước đá văng cánh cửa phòng đang đóng, kéo cô vào trong phòng, sau đó trở tay khóa cửa lại.
Anh điên cuồng hôn xuống môi cô, bàn tay vội vàng thăm dò vào vạt áo, không cần tốn nhiều hơi sức tìm được nơi mềm mại, liền kéo xuống cái cản trở anh.
Nhiệt tình bất ngờ kéo đến khiến cô vô lực chống đỡ, lửa mạnh từ môi quét ngang qua gáy mềm mịn của cô, cơ hồ cả toàn thân cô trở nên hư mềm.
“Tại sao lại muốn như vậy. . . .” Cô không nhịn được ôm một tia hy vọng, anh nói không thương thực ra chỉ là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
Anh không trả lời, chỉ khẩn cấp hôn cô, anh biết anh rất ghê tởm, rất mâu thuẫn, nhưng chỉnh anh cũng không tự chủ được.
Từ lúc Pandora bắt đầu xông vào cuộc sống của anh, năng lực phán đoán thị pi của anh đều bị tan rã, nguyên tắc của anh, nhân cách, đạo đức toàn bộ đều bị lật nhào, chính anh cũng tự cảm thấy quá điên cuồng!
Ôm lấy thắt lưng cô, dặt nhẹ nhàng lên giường, anh vẫn không ngừng hôn cô, “Giận anh sao?”
Trong ấn tượng anh đã từng hỏi cô vấn đề này, nhưng mà lần này anh không có gọi cô là mèo, Thượng Quan Phiên Phiên rất hy vọng mình có thêm nhiều dũng khí hơn nữa để gật đầu, anh bao phủ tai cô lời lẽ lai quá dịu dàng. Khiến cô ngay cả hơi sức để mạnh miệng cũng không có.
Cô chợt ý thức được anh vẫn không ngừng truy đuổi, có thể chỉ là bản năng săn thú của một người đàn ông ham muốn cho phép, suy đoán này làm cô cảm thấy rất uất ức, lòng chua xót. Cô che khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nghĩ muốn giấu đi sự yếu ớt, nhưng nước mắt lại tràn ra khỏi kẽ tay.
Thượng Quan Thác Dương kéo cái tay giấu đầu hở đuôi của cô xuống, đáp án của cô trong lòng anh rất rõ ràng, nếu nói cô có một chút tức giận nào đó, thì cũng chỉ là vì quá yêu.
Anh chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn để nước thấm ướt, cố gắng bỏ qua môt tia chua xót, làm cho đôi môi cô trở nên mềm mại dịu dàng như trước.
Cô giống như một lọ đường có độc, bên trong những viên kẹo đường hình ngôi bảy sắc tực rỡ mang hương vị ngọt ngào cực độ, rốt cuộc có phải vô hại hay không vẫn cần phải nếm lại thêm lần nữa mới có thể xác định. . . .sợ nhất là chưa cẩn thận xem trước đã bị nghiện, mặc cho ngôi sao sắc bén xuyên hẳn qua giới hạn, chảy máu nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng như cũ.
Anh biết kết quả của việc bị nhiễm độc, lại không biết đã bất giác luân hãm. . . .
“Hôm nay, chúng tôi mời tới đây một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kiến trúc, người vừa nhận được giải thưởng quốc tế về kiến trúc Thượng Quan Thác Dương!” Thật vất vả mới mời được vị khách đặc biệt, tất cả các nhân viên trong phim trường đã mở trận địa sẵn sàng đón quân địch.
“Sun, công trình Đặc Triển ở Trung Quốc, anh đại diện cho châu Á đã đạt được thành tích vô cùng đáng ngưỡng mộ, được mọi quốc gia nhất trí khen ngợi, thậm chí còn được vinh danh là vị Kiến trúc sư ma pháp, anh có thể chia sẻ cùng chúng tôi về quan niệm sáng tác của anh một chút không?”
“Thật ra bản vẽ phác thảo của tác phẩm lần này đã được hoàn thành từ rất sớm, linh cảm tạo nên công trình này, đến từ một vị kiến trúc sư người Anh tôi rất hâm mộ, những nét vẽ sáng tạo luôn biến hóa của anh ấy làm cho tôi rất kính nể.” Nếu không phải phối hợp tuyên truyền công trình Đặc Triển, anh căn bản không thích nói chuyện với ống kính.
“Vậy khi anh anh xây dựng ‘Hộp báu Pandora’, thì anh có chủ định truyền vào trong đó chút ý tứ nào không?”
Đôi mắt đen như mực giật mình, anh đột nhiên không lên tiếng, không khí chương trình truyền hình trực tiếp bỗng trở nên khô nóng, có người vội vàng đánh mắt ra hiệu, người dẫn chương trình nhận được ý bảo chuyển sang đề tài khác, Thượng Quan Thác Dương lại không chút hoang mang mở miệng.
“Nhìn thì màu sắc rực rỡ, tự mình đi vào mới biết thực ra trang trí đơn giản, cho rằng hời hợt thì lại phát hiện chói mắt khắc sâu. . . .không chính mắt đi vào ‘hộp báu Pandora’ nhìn xem và cảm thụ, ai biết Pandora mỹ lệ là ác ý hay vô tội?”
“Được, được nghe ra giống như quan niệm nghệ thuật vậy!”
Đôi mắt ưng không để lại dấu vết đảo qua, anh không cần nghĩ cũng biết người này không có trí thông minh, “Tòa nhà nhìn như không có sinh mạng, lại có thể tỏa ra sức quyến rũ đến từng sinh mệnh, giống như Pandora nhìn như một hộp báu bình thường, rơi vào trong mắt hữu tâm nhân sẽ có một lực hấp dẫn huyền bí, mở nhiệm vụ trong hộp báu kia ra liền nhận được một hộp báu vô cùng quý giá, vinh quang cao quý hay ngọn nguồn đau khổ mỗi người một ý.”
Vẫn là không hiểu, “Thật là kỳ diệu!”
Cho nên nói anh chán ghét kiểu nói chuyện mang tính chương trình, lẽ ra anh nên chọn trước người dẫn chương trình, thôi! Anh vốn không dám mong đợi sẽ có người cùng cảnh ngộ với mình.
"Khi tôi xây dựng hộp báu Pandora đã cố ý dùng cốt thép làm chất liệu, đường cong mềm mại mà lại cứng cáp, những hạt đá đính xung quanh là từ ngọc lưu ly khắc ra, sa tanh buộc quanh phất phơ, trên nóc có lá chắn màu đen ánh lên làm người ta tưởng ánh sáng trong đêm tối, đi vào trong hộp báu Pandora thì mỗi người nhất định sẽ có những thể nghiệm khác nhau."
“Tôi nghĩ rằng chưa thấy quan tài chưa. .. . .Ách. . . .ý của tôi là, trăm nghe không bằng một thấy, tôi nghĩ chỉ cần tự mình đến thăm quan cung điện huyền bí này thì mới có thể thông suốt.”