Đám phụ nữ giống như đoàn người đi dâng hương trong nháy mắt yên lặng như tờ, Thượng Quan Thác Dương không nhịn được âm thầm cười trộm, vở kịch hoang đường nhàm chán rốt cuộc cũng đi vào hồi kết, anh ôm vai phối hợp với diễn xuất điêu luyện của em gái để chuẩn bị xuống đài: “Xin lỗi đã khiến các bạn tốn thời gian, tôi thành tâm chúc phúc các bạn sớm tìm được bạch mã hoàng tử của chính mình, hy vọng các bạn cũng có thể chúc phúc cho tôi cùng người tôi yêu”.
Kịch vui được phát triển theo hướng khác khiến đám phụ nữ ái mộ Thượng Quan Thác Dương trở tay không kịp, trơ mắt nhìn vương tử mình yêu mến ôm người phụ nữ khác bước vào nhà, bọn họ vốn đang đối địch nhau thật vất vả mới tập hợp được nhau đứng tại đây, hiện tại lại nhìn cảnh trước mắt đúng là một đả kích trí mệnh.
“Anh ấy, bọn họ ở chung rồi sao?”
“Tại sao lại như vậy? Thật vất vả mới hỏi thăm được nhà anh ấy. . . Ô ô! Tôi thật là muốn khóc đó!”
“Cô gái ấy mọc ra ở chỗ nào vây? Chưa từng nghe anh ấy có bạn gái tốt như vậy!”
“Hai người bọn họ thật xứng đôi! Ai, . . .chúng ta làm sao có thể so với người ta. . . .”
Người bên ngoài ầm ĩ bàn luận, Bên trong nhà, Thượng Quan Thác Dương lại vô tư như anh không phải là người đưa sóng to gió lớn tới, dương dương tự đắc ngồi trên ghế sofa uống cola lạnh.
Thương Quan Phiên Phiên ngây ngô nhìn nước táo ép trên bàn, đây là ly nước thành phẩm sau khi ném trái cây vào máy xay sinh tố, anh trai thỉnh thoảng sẽ tiện tay làm cho cô một ly, phía trên có thêm hai viên đá nhỏ là thói quen của anh trai cô, cũng là thói quen của cô, anh biết mùa hè cô rất sợ nóng nhưng lại bận tâm đến vấn đề sức khỏe nên không dám uống thức uống quá lạnh.
Có phải bọn họ luôn bận rộn ai làm việc nấy hay không? Đã rất lâu cô không cảm nhận được hành động thân thiết, có một dòng nước ấm kì lạ len lỏi chảy vào tim khiến cô cảm thấy rối loạn, ý nghĩ vĩnh viễn chiếm đoạt phần tâm ý này thiếu chút nữa là bật ra khỏi môi.
Nghĩ cũng biết chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, cho dù cô có ở trong lòng anh trai đi chăng nữa cũng không thể thay thế được, một ngày nào đó sẽ có một người phụ nữ khác xuất hiện, độc chiếm mảnh lớn trái tim anh.
Cô biết rất rõ tình cảm không giống nhau, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy tâm hoảng ý loạn, tưởng như l*иg ngực trở nên nặng nề khó chịu.
Đắm chìm trong suy nghĩ, cơ hồ có một đáp án nhưng lại mơ hồ không rõ ràng, cô nóng lòng muốn biết nhưng lại sợ việc đi tìm hiểu, Thượng Quan Thác Dương thấy cô ngẩn người không nói lời nào, giống như đùa dai đưa bàn tay to che kín gương mặt cô.
Hành động này đã thành công đem Thượng Quan Phiên Phiên hồi phục tinh thần, cô hoảng hồn, kéo bàn tay anh xuống; “Làm gì vậy?”
“Em đang suy nghĩ gì?”
“Không có, không có gì!”
“Gạt người! Mau thành thực khai báo.” Thực ra thì anh không nhiều chuyện như vậy, cũng vô tình hỏi kĩ càng sự việc, anh nhìn ra trên mặt cô viết rõ hai chữ “sầu não”, rất ít khi thấy cô xuất hiện vẻ u buồn, coi như cô muốn giấu tâm sự, thì anh cũng có thể hi hi ha ha để cho cô tạm thời buông vẻ mặt sầu não đó xuống, “Có phải nhìn thấy anh có nhiều người ái mộ, bị sức quyến rũ của anh hù sợ?”
“Em đang nghĩ nếu bọn họ thực sự muốn tra, sẽ rất nhanh phát hiện ra chúng ta là anh em, đến lúc đó anh sẽ phải đau dầu hơn”. Cô cố làm ra vẻ thoải mái, xóa sạch sự khác thường trong lòng.
“Thì ra em đang lo lắng giúp anh, yên tâm đi! Coi như bọn họ biết anh có em gái, cũng không thể tra được ngoại hình chân thực của em”.
“Bình thường người ái mộ điên cuồng cũng rất thần thông quảng đại, tốt nhất anh đừng quá nên xem thường họ”. cô cũng có không ít người theo đuổi đổi sang nghề trinh sát, phiền cô đến muốn phát điên!
“Thuyền tới đầu cầu tự thẳng, dù sao bây giờ chúng ta học khác trường đại học, họ sẽ không hỏi thăm được tin tức nhanh như vậy, anh đoán chiêu này sẽ hữu dụng trong khoảng nửa năm.” Có một vị thuốc quý là người cha trùm xã hội đen thân phận của bọn họ thật sự rất không tiện, nhưng lại có một người mẹ là nhân viên đặc vụ, anh cũng học được một chút chân truyền, che giấu cặn kẽ bối cảnh gia đình tuyệt không thể làm khó anh.
Thượng Quan Thác Dương luôn mang bộ mặt lão thần không sợ hãi khắp nơi, Thượng Quan Phiên Phiên cũng không thể nắm bắt được. “Nếu quả thật muốn thả đạn khói, có thể tìm một người tốt một chút, làm bia đỡ đạn giúp anh?”
“Lấy điều kiện của em, người nào sẽ hoài nghi lý do anh yêu em?” Thượng Quan Thác Dương hợp lý hợp tình hỏi ngược lại: “Lấy em làm bia đỡ đạn, sẽ có rất ít người đủ tự tin nhảy ra thắng em, quan trọng nhất là, anh hoàn toàn không lo lắng em sẽ yêu giả tình thật với anh.”Mặc dù an không muốn nhìn cô như cách nhìn phụ nữ, nhưng không có một người phụ nữ nào có thể vượt qua được em gái anh, những món hàng kia chỉ sợ sẽ không lọt nổi vào mắt ạnh.
Cô thừa nhận lời giải thích của anh rất hợp lý, từ “Yêu em” trong miệng đang khua môi múa mép của anh trai khẳng định là đang khích lệ, cô thụ sủng nhược kinh nhưng lại có chút chột dạ.
“Anh cho rằng anh có bao nhiêu sức quyến rũ, dễ dàng làm cho người khác không kiềm chế được yêu anh?” cô cố ý làm ra vẻ ghét bỏ ý muốn áp chế nhuệ khí của anh, cũng là nhân cơ hội để đầu cô trở lại làm việc bình thường.
“Em dám nói vừa rồi em không có một chút xíu cảm giác bị điện giật nào?” Anh nửa đùa nửa thật, ngửa đầu tu một hớp cola lớn, “Này! Nể mặt một tí, không có cũng nói thành có”.
“Có, đương nhiên là có! Anh phóng khoáng lại hài hước thú vị, nếu anh không phải là anh trai em, em nhất định sẽ yêu anh”. Vốn là thuận thế phối hợp trêu đùa, tựa như bọn họ vẫn thường ồn ào, lời vừa ra khỏi miệng, đầu Thượng Quan Phiên Phiên như bị một tiếng súng ầm làm thông suốt, đầu chấn động đến trống rỗng, tâm tình không bình thường này trong một giây dường như có đáp án.
Không thể nào? Cô yêu. . .anh trai cô rồi sao?
Ban đêm, mọi âm thanh đều trở nên im bặt, Thượng Quan Phiên Phiên rất yêu thích sự yên lặng hơi lành lạnh như vậy.
Mùa hè đến gần , nửa đêm trăng sáng gió mát, vì ngày kỉ niệm thành lập trường mà bận rộn cả ngày, lúc này tâm tình trở nên buông lỏng, tận lực khiến cho đại não hoạt động hết công suất, cô lại tâm hoảng ý loạn không cách nào tĩnh tâm.
Cô nửa dựa vào cửa xe buồn bã, cô yêu anh trai, sự việc này tựa hồ ngày càng nghiêm trọng.
Hôm nay trường học rất náo nhiệt, có anh trai ở đây lại càng ồn ào, mọi người thích thưởng thức vẻ đẹp tuấn mĩ của anh trai cũng không ngoài dự đoán của cô, chẳng qua là nhìn thấy anh trai cùng các cô gái khác trò chuyện vui vẻ, cô cảm thấy rất khó chịu.
Rốt cuộc cô đang ở đây phát cái bệnh thần kinh gì, cùng lắm chỉ là nói chuyện phiếm cười đùa nào có gì ghê ghớm, coi như là anh trai đang giúp cô giao thiệp với bạn bè, có một người anh trai được hoan nghênh không phải là rất có mặt mũi sao?
Cô tập trung kiểm điểm lại bản thân, cho đến khi Thượng Quan Thác Dương dừng xe trước đèn đỏ vỗ nhẹ đầu vai cô, mới kéo cô từ cõi thần tiên trở về.
“Em làm sao vậy?”
“Có chút mệt mỏi!” cô nhàn nhạt đáp lại, làm sao cô dám nói ra lý do thực sự chứ?
“Ừ, các cô gái ở lễ kỉ niệm thành lập trường hôm nay thật náo nhiệt, mấy tiết mục biểu diễn cũng rất sáng tạo”. cánh môi giương lên một nụ cười hoàn mĩ, “Này! Nhưng em cũng thật không phải bạn bè chí cốt, sao lại không nói cho anh biết trong trường học có nhiều mĩ nữ như vậy?”
Chân mày vặn lại thành một con sông, cô chưa từng đặc biệt chú ý trong trường có mỹ nhân nào xinh đẹp tuyệt thế, sắc mặt trở nên khó coi, “Cho nên?”
“Chẳng lẽ giữa chúng ta nửa điểm ăn ý cũng không có sao? Em có thể giới thiệu cho anh biết một chút, hoặc là an bài gặp mặt, . . .sao?”
“Anh thiếu sao?” Kỳ quái! L*иg ngực bị chèn ép nặng nề khiến cô càng ngày càng cảm thấy khó thở.