“Hôm nào đi! Hôm nay bất ngờ quá, anh ấy còn đang làm việc, anh ấy rất có trách nhiệm. . . .”
“Nếu vậy, anh càng muốn giúp em giám định người đó có phải là người đàn ông tốt hay không, mẹ cũng khó có dịp trở lại Đài Loan, anh ta hẳn phải bỏ hết công việc trên tay xuống, không ảnh hưởng đến chúng ta chấm điểm ý thức trách nhiệm.” Anh nhịn đau kết thúc là hy vọng cô có thể đi tìm một hạnh phúc tốt hơn, cugnx phải muốn cô tùy tiện tìm một người đem mình bán ra bên ngoài, coi như cô cố ý tìm một diễn viên tạm thời, cũng phải xem có thể bước qua cửa ải của anh hay không!
Mắt thấy hai anh em này, tựa hồ bộ dáng hết sức căng thẳng, Y Vịnh Tình lại mang bộ dáng không liên quan tới mình, Cát Thu Ninh lúng túng, “Dương, người ta thật sự có công việc bên người, anh cũng đừng làm khó người ta.”
Liếc thấy gương mặt vô tội của Cát Thu Ninh, Thượng Quan Thác Dương cố đè xuống lửa giận trong người, “Chờ một chút anh đưa em về nhà, về phần em. . . .” Anh chuyển sang nhìn mèo con kiêu ngạo, “Bữa tối cũng là thời gian bạn trai em nên tan việc chứ! Em hãy chuyển lời tới anh ta, người nhà em rất thành tâm muốn mời anh ta tới nhà ăn bữa tối.”
Thượng Quan Phiên Phiên mím chặt môi không nói gì, cô tin tưởng hơn ai hết anh luôn hy vọng cô tìm được hạnh phúc của mình, cô cũng muốn bình tĩnh để anh an tâm, anh có thể không suy nghĩ đến cảm thụ của cô vội vàng muốn kết thúc tất cả, cô cũng có thể không hỏi bạn gái anh bay từ phương trời nào tới, bây giờ anh không thể tốt bụng một chút đừng phá hỏng không được sao?
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, người đàn ông này vẫn chưa hiểu rõ mức độ cố chấp của cô sao? Tốt! Nếu anh không nên xác định cô thật sự chết tâm, cô đảm bảo biết nên làm thế nào để anh hài lòng.
Là mất ngủ nên khó chịu, hay vẫn là do cơn ác mộng kéo tới?
Ngâm trong nước nóng, uống ly sữa nóng, đếm ngàn vạn con dê, Thượng Quan Phiên Phiên vẫn không có chút buồn ngủ như cũ.
Phạm vi công việc của cô cũng coi như là nửa giới văn nghệ sĩ, muốn tìm một người để làm diễn viên đóng thế tạm thời cũng không hề khó khăn, diễn trong một chốc, hôm nay miễn cưỡng lừa dối qua đi, nhưng mà ngày sau nên làm cái gì bây giờ?
Cốc cốc tiếng gõ cửa đột nhiên đυ.ng vào lòng cô, kéo đi suy nghĩ rối rắm ở nơi này.
Là anh sao?
Cô nín thở, chần chờ một hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định mỏ cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa lại không phải là người cô vừa nghĩ.
“Đã ngủ chưa?” Y Vịnh Tình lắc lắc chai rượu màu đỏ thẫm cùng ly rượu, hiển nhiên bà tối nay cũng bị mất ngủ.
Thượng Quan Phiên Phiên cảm giác được rằng bà có điều muốn nói, nghiêng mình để bà bước vào giữa phòng, cô trở tay đóng cửa phòng lại, chủ động giúp Y Vịnh Tình rót đầy ly rượu, “Mẹ, mẹ muốn trò chuyện với con về chuyện gì?”
“Ha ha! Thường nghe cha con cùng nhau thưởng thức rượu, nhưng lại có rất ít mẹ con cùng nhau thưởng thức nó, nhà chúng ta đúng là rất khác biệt.”
“Đúng vậy! Cho nên tình cảm giữa chúng ta mới dặc biệt tốt.” Mặc dù cô uống không say, đêm nay, rượu đỏ vẫn lại là Bugey sữa khiến cô cảm nhận được niềm vui.
Y Vịnh Tình mỉm cười, yên lặng uống nửa ly đỏ tươi, vẻ mặt bắt đầu như có điều cần suy nghĩ, an tĩnh khác thường làm Thượng Quan Phiên Phiên không dám suy nghĩ đến nguyên nhân, cũng không khỏi chột dạ.
“Mẹ. . . .có tâm sự?” Rất ít khi nhìn thấy mẹ mang vẻ ngưng trọng, chẳng lẽ bà đã biết điều gì?
Khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của con gái, trong mắt y vịnh tình lộ ra vẻ vui mừng, “Mới chỉ chớp mắt, con đã lớn như vậy rồi, nghĩ đến một ngày con ra đời kia, tựa như chỉ là chuyện của ngày hôm qua. . . .Thật sự rất nhanh, con cũng đã đến tuổi lập gia đình.”
Là vì chuyện tối nay đã chạm vào tâm tình người mẹ có con gái chuẩn bị lấy chồng rồi sao? Thượng Quan Phiên Phiên dựa vào vai bà, muốn trở về thời con gái nhỏ đáng yêu làm nũng.
“Con không nhất định phải gả.” Thật ra thì. . . . .Cô đã nghĩ cả đời sẽ không lấy chồng.
“Nhưng một ngày nào đó con cũng sẽ trở thành một người khác nha!” A! Xem ra, hình như bà đang giống như một bà mẹ thích chơi xấu.
“Mẹ yên tâm, giống như mẹ cùng anh trai nói, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, bất kể con có gả ra ngoài hay không, con vĩnh viễn là Phiên Phiên của mẹ.” Cô thừa nhận là một cô gái hư hỏng yêu anh trai, có suy nghĩ biếи ŧɦái muốn quyến rũ anh trai của mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương bất kì ai, nhất là người nhà của mình.
Y Vịnh Tình đặt ly rượu xuống, nắm chặt bàn tay cô, “Con thành thật nói cho mẹ biết, con thật sự thích làm Thượng Quan Phiên Phiên sao?”
Một quả bom dữ dội ném thẳng vào đại não cô, trống ngực Thượng Quan Phiên Phiên trở nên rối loạn, “Sao mẹ lại hỏi cái vấn đề kì quái này?”
Y Vịnh Tình lại trầm mặc, không khí tựa hồ cũng vì vậy mà cứng lại, “Con. . . . có một chuyện mẹ đã đấu tranh rất lâu, không biết có nên nói cho con biết hay không, mới vừa rồi mẹ và cha con trong điện thoại đã bàn bạc với nhau rồi, chúng ta cho rằng đây là thời điểm để cho con lựa chọn.”
“Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?” Toàn bộ các dây thần kinh không khỏi trở nên căng thẳng, giác quan thứ sáu của Thượng Quan Phiên Phiên nói cho cô biết, đây là một tin tức làm chấn động cả cuộc đời cô.
“Thật ra thì là con đã sớm biết, chỉ là con đã cố ý quên đi, ngay sau đó chuyện này đã trở thành ác mộng của con, chúng ta cũng không dám tùy tiện nhắc tới.”
Bà dừng lại một lát, sau đó chậm rãi nói, “Năm đó lão đại hắc đạo tiếng tăm lừng lẫy ở Hongkong, bên cạnh có một tình nhân xinh đẹp đối với ông ta tình thâm ý trọng, ngay trong hắc đạo lại có người dã tâm bừng bừng muốn soán vị, người trung thành và tận tâm nhất chính là tình nhân kia là người đầu tiên gặp nạn, đứa bé trong bụng cô ấy bị bôi đen trong lời nói của vị phó thủ lĩnh trở thành chứng cứ vụиɠ ŧяộʍ, vì để trốn thoát khỏi lệnh truy sát của lão đại, cô ấy đã trốn tới nước Pháp.” Y Vịnh Tình đem màu đỏ trong ly rượu một hơi uống cạn, làm dịu cổ họng khô khốc, cũng là muốn lấy thêm thật nhiều dũng khí để công khai bí mật.
“Mẹ ngoài ý muốn nghe được chuyện này, phát hiện cô gái đó lại là bạn học của mẹ thời đại học, cô ấy tốt bụng dũng cảm, lại từng mạo hiểm cứu mẹ một mạng khi đang làm nhiệm vụ nguy hiểm, chuyện của cô ấy mẹ dĩ nhiên không thể ngồi yên vờ như không thấy, thời điểm mẹ tìm thấy cô ấy, cô ấy đang bị trọng thương lại chuẩn bị lâm bồn, ngay sau đó mẹ vội vàng giúp cô ấy sinh hạ đứa bé, cô ấy chỉ còn một hơi thở cuối cùng cầu xin mẹ chăm sóc con của cô ấy, sau đó cô ấy không bao giờ mở mắt ra được nữa.”
Lẳng lặng nghe bà nói, Thượng Quan Phiên Phiên cũng không muốn làm gián đoạn bà nhớ lại, trên thực tế cô cũng đã mơ hồ đoán ra điều gì, lại không có dũng khí mở miệng.
“mẹ tuân thủ lời hứa đem đứa bé trở về Đài Loan chăm sóc như con đẻ của mình, mà đường khẩu Hongkong mấy năm trải qua hỗn loạn, ngày đó âm mưu soán vị bị vạch trần, lão đại đã sớm có tên chẳng có quyền, ông ta rốt cuộc biết được chân tướng, huy động mọi người tìm lại đứa nhỏ trở về, một mặt cũng đem người lòng dạ độc ác đó đuổi cùng gϊếŧ tuyệt, ngày đứa nhỏ đó tốt nghiệp tiểu học, hai phe đồng thời tìm tới cửa, mẹ không có thời gian chờ viện binh, liền đơn thương độc mã chạy tới hiện trường, nhìn thấy hình ảnh tranh giành đẫm máu làm đứa nhỏ hoảng sợ. . . . .”
“Sinh mệnh của được đỡ đẻ trong tay Y Vịnh Tình ta, coi như là Diêm La vương cũng đừng nên có hành động thiếu suy nghĩ, vết sẹo trên bắp chân mẹ chính là do chiến tích lưu lại, Tiếc nuối nhất chính là lão đại kia vẫn bất hạnh mất mạng,” Bà khẽ vuốt dấu vết trên đùi, trận chiến ác liệt năm đó cơ hồ muốn lấy đi mạng nhỏ của bà, “Cũng may mẹ cũng không thường xuyên mặc váy, vết sẹo này cũng không có ảnh hưởng gì.”
Thượng Quan Phiên Phiên nghĩ ngay cả thiên thần cũng không có khả năng chữa lành thương tổn có bao nhiêu đau đớn đó, tay che cái miệng nhỏ nhắn nước mắt cô tuôn như mưa, người mẹ liều mạng bảo vệ đứa con, dù chết cũng muốn bảo vệ đứa con. . . ..