Cô lo lắng thiếu chút nữa là báo cảnh sát, thử gọi tới công ty anh, biết được anh vẫn liên lạc với công ty thì cô có thể xác định anh đang cố ý tránh cô.
Nhưng sao đột nhiên lại như vậy? Cô làm sai gì à?
Chấm nhỏ trong mắt bỗng trở nên ảm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn khó nén cô dơn, thật ra tất cả đều được Thượng Quan Thác Dương thu vào hết trong đáy mắt, vừa rồi khi cô chạy tới thía độ chuyển từ hưng phấn đến kinh ngạc sau đó là thất vọng, anh rất muốn ôm cô vào trong ngực mà an ủi thật tốt, nhưng anh không thể làm như vậy, nếu anh không nhịn được đau lòng nhất thời, anh sẽ phá hủy nửa đời sau của cô.
Mới mấy ngày không thấy, cô lấy bản lĩnh ở đâu ra mà khiến mình tiều tụy như vậy? Nhưng mà đây chỉ là thống khổ cần phải trải qua khi thất tình, có lẽ nỗi đau của cô sẽ đau đớn hơn người khác nhiều, nhưng sau khi trải qua đau khổ và nhớ lại ngày hôm nay, cô sẽ cảm thấy may mắn vì đã mất đi phần tình cảm chệch đường ray để trở về với quỹ đạo thường ngày, mấy ngày nay anh luôn tự thôi miên bản thân mình như vậy.
“Thật là, tất cả đồ ăn trên máy bay đều không hợp khẩu vị của mẹ, trong nhà có đồ ăn gì ngon không?” Y Vịnh Tình ôm hy vọng đi vào trong bếp, trong tủ lạnh chỉ có hai quả trứng gà lạnh lùng nói lời xin lỗi với bà, bà quay trở lại phòng khách, vô lực ngồi phịch xuống ghế salon.
“Mẹ, chẳng phải trước kia người thích gian phòng trong nhà hàng Cảng Thức sao? Con nghĩ nhất định Phiên Phiên cũng chưa ăn cơm, coi như là giúp mẹ đón gió.” Thượng Quan Thác Dương tức giận trừng mắt nhìn mèo con chưa có đói chết kia, anh biết cô gái này nhất định không có ăn cơm đủ bữa.
“Mẹ đương nhiên đồng ý.” Y Vịnh Tình quay đầu lại hỏi ý kiến Thượng Quan Phiên Phiên, Thượng Quan Phiên Phiên không có lý do gì từ chối, khi cô nhìn thấy cặp mắt mơ hồ lộ ra hỏa khí kia, trái tim yên tĩnh của cô cũng dâng lên một tia tức giận.
Anh đang giận cô không có chăm sóc mình thật tốt sao? Anh vẫn còn quan tâm cô, hơn nữa đây tuyệt đối không phải đang lấy thân phận của một người anh trai, cô vốn còn đang không dám tin tưởng trong một đêm anh nói thay đổi liền thay đổi, xem ra là cô suy nghĩ nhiều quá!
Dọc đường đến nhà hàng Cảng Thức, Thượng Quan Thác Dương nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, Y Vịnh Tình lập tức không nhịn được tò mò, “Nữ?”
Anh không phủ nhận, “Hai người không ngại nhiều người cùng dùng cơm chứ?”
“Con cũng đã đồng ý với người ta, hỏi ý kiến chúng ta để làm gì?” Chẳng lẽ đứa trẻ chết tiệt này coi bọn họ là người điếc cả sao? “Con còn chưa nói cho mẹ biết là ai muốn tới?”
Thượng Quan Thác Dương chần chừ một lúc, mới cố ý thoải mái nói, “Cô ấy có thể là con dâu tương lai của mẹ, mẹ đừng hù người ta.”
“Có thật không? Phiên Phiên, con đã từng nghe anh trai con nhắc tới. . . . .” Y Vịnh Tình quay lưng lại, nhìn thấy Thượng Quan Phiên Phiên chẳng biết đã thϊếp đi từ lúc nào, “Mấy ngày nay khẳng định là không ngủ ngon.” Bà không kịp đợi chính miệng con trai thừa nhận cô gái đó là thần thánh phương nào, vội vàng đau lòng cho con gái gầy đi thấy rõ.
Thượng Quan Thác Dương từ gương nhìn thấy hình người giả vờ ngủ say sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, anh biết anh rất tàn nhẫn, không cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý đã muốn cô chết tâm, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn, vì muốn nhanh chóng buông tha nhau, anh quyết định phải giải quyết dứt khoát
Nếu như có thể, Thượng Quan Phiên Phiên hi vọng có thể giả bộ ngủ đến chết, hoặc lúc mở mắt ra vui mừng phát hiện tất cả chỉ là một cơn ác mộng, đáng tiếc không như mong muốn, xe bọn họ vừa dừng liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hợp thời đang đứng đợi trước cửa nhà hàng.
Người phụ nữ này vừa nhìn thấy bọn họ lập tức đi lên phía trước, không đợi cô gái ấy mở miệng trước, Thượng Quan Thác Dương lập tức bước lên phía trước kéo lấy tay cô, “Cô ấy tên là Cát Thu Ninh, hai người có thể gọi cô ấy là Tiểu Ninh! Tiểu Ninh, đây là mẹ và em gái anh.”
Anh giới thiệu sơ lược cmar giác cũng không ổn, Cát Thu Ninh chần chờ một lúc rồi mới kéo ra nụ cười, “mọi, mọi người khỏe.”
“Thả lỏng một chút, chúng ta rất thân thiện.” Y Vịnh Tình nghĩ là cô khẩn trương, vội vàng dẫn cô vào phòng đã đặt trước tán gẫu tiếp.
Cát Thu Ninh nở nụ cười lễ phép, nghiêng người để mẹ con Y Vịnh Tình vào phòng trước, ngay sau đó mặt liền biến sắc, kéo Thượng Quan Thác Dương đi vào một góc.
“Anh đang giở cái trò quỷ gì vậy?” Cô nhìn chằm chằm tay anh nắm chặt tay cô, “‘Vợ bạn không thể đùa giỡn’ câu này chưa từng nghe qua sao?”
“Em cảm thấy anh thất đức như vậy sao?” nghiêng mắt nhìn căn phòng cách đó không xa, anh trước hơi buông tay cô ra.
Cát Thu Ninh cũng là người thông mnih, nhìn anh liền có thể đoán ra đại khái, “Muốn em diễn trò thì nên nói sớm đi!”
“Em muốn anh bản thiết kế của anh, thì làm ơn tận lực phối hợp giúp anh một chút, anh thiếu em một lần.”
“Em không có kém, coi như anh thay em cùng Joseph thiết kế tân phòng để báo đáp, nhưng anh cũng sợ bị lộ sao?” Mặc dù giao tình giữa bọn họ rất tốt, nhưng muốn diễn cảnh hai người tình cảm cũng cần phải có sự ăn ý đặc biệt!
“Hằng năm hai người đều sống tại Ôn Hoa Ca, ở Đài Loan cũng không quen biết nhiều bạn bè, nếu như bị lộ thì cũng là do anh quá xui xẻo.” lúc nhận được điện thoại anh cũng mới nghĩ ra cách này, nghĩ đến ngày trước bạn bè cùng trường phối hợp diễn xuất, anh không quản được quá nhiều, nếu muốn kết thúc thì hãy thương tổn một lần thống khoái, tốt hơn việc chậm chạp làm đau khổ lẫn nhau.
“Xem bộ dạng chó cùng giứt giậu của anh, có phải mẹ anh đang thúc giục anh làm đám cưới hay không? Nhưng mà giá trên thị trường của anh chạm tay cũng gây bỏng, cần thiết cực khổ tìm người diễn trò sao?”
“Một lời khó nói hết, dù sao chỉ cần em phối hợp với anh là tốt rồi.” Anh cũng không muốn miễn cưỡng chính mình làm chuyện mình không thích, chỉ là vạn bất đắc dĩ mới nghĩ ra hạ sách này, anh không muốn làm tổn thương mèo con ngu ngốc kia, thật không muốn. . . . ..
Kéo tay Cát Thu Ninh, cùng mười ngón tay cô đan vào nhau, sải bước tiến vào phòng, anh không thể buông xuống lần nữa, vì khỏ bảo đảm anh sẽ không nhịn được mà hối hận. Mắt lạnh nhìn đôi trai tài gái sắc đi tới, Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy dịch dạ dày mình lật khuấy khó chịu, cô có thể hiểu được anh muốn kết thúc mối quan hệ giữa hai người nên mới cố ý tổn thương cô, cô cũng biết cuối cùng bọn họ cũng đã kết thúc.
Cô biết bọn họ đã thật sự kết thúc, thật sự kết thúc! Tại sao anh ngay cả một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý cũng không cho cô?
Cô vẫn cho là lá gan của cô rất lớn, dám khiêu chiến tình cảm cấm kị, cũng là do trái tim cô rất dũng cảm, ngay cả rơi xuống địa ngục đều không sợ. . . . .bây giờ cô mới phát hiện thì ra cô không dũng cảm như vẫn nghĩ, nếu như chuyện bất ngờ này là báo ứng của cô, cô thật không thể chịu đựng nổi.
Cát Thu Ninh tự nhiên thoải mái, dựa vào việc hiểu rất rõ bạn tốt, trong bữa cơm luôn tán gẫu với Thượng Quan Thác Dương, bọn họ thoải mái ứng đối, nói tới nói lui quá trình yêu nhau, cô không chút hoang mang nhớ lại tình cảm ngọt ngào với Joseph, phối hợp với sự che chỏ của thượng quan thác dương, một đáp một xướng khiến cho Y Vịnh Tình càng xem càng vừa mắt nàng dâu này.
“Phiên Phiên, con xem chị dâu con cũng không tệ lắm đúng không?” Y Vịnh Tình thừa dịp lcus con trai mải gắp đồ ăn cho bạn gái mà không chú ý, len lén kề tai nói nhỏ với con gái.
Thượng Quan Phiên Phiên không biết nên dùng lập trường nào để bình luận, không lâu trước đây cô cũng vẫn còn có những hành động thân mật như vậy với người đàn ông đó, mặc dù không có người hiểu được, thật sự cô đã trải qua hạnh phúc.
Cô từng là người phụ nữ của anh, nhưng cô cũng vẫn là em gái anh, một sự thật vĩnh viễn cũng không thể thay đổi, cô không thể không yên lặng dâng hạnh phúc trên tay nhường cho người ta, cô không có quyền phản đối, cũng không có tư cách oán giận, cô chỉ có thể yên lặng không đưa ra bình luận!!!!