Duật Đát Yên ảo tưởng về bức tranh hòa thuận hạnh phúc, đàn cười đến toe toét, nếu nói Thượng Quan Phiên Phiên không hâm mộ loại hạnh phúc đó là gạt người, nhưng cô rất biết đủ, có thể len lén duy trì tình yêu say đắm trước mắt cũng đã làm cô hài lòng, không dám mong đợi quá nhiều, tránh cho quá tham lam sẽ bị sét đánh chết.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bồi cười nhợt nhạt, trong lòng Thượng Quan Thác Dương đủ ngũ vị tạp trần, anh cả đời cũng không thể cho cô loại hạnh phúc như của Duật Đát Yên, chứ đừng nói đến là kết hôn sinh con, đoạn tình cảm không thể cho ai biết cũng không biết có thể duy trì được bao lâu, đột nhiên. . . .anh bỗng xuất hiện ý nghĩ buông tay cô.
Anh không xác định được có phải tất cả phụ nữ đều khát vọng cùng người đàn ông mình yêu tạo nên một sinh mệnh mới hay không, nhưn anh biết cô nhất định cũng có mong ước đó, cô thích trẻ con, cũng đã từng cùng chị em tốt ảo tưởng về hạnh phúc, cô đã dựng nên một kế hoạch hoàn hảo cho cuộc sống tương lai nhưng lại bởi vì đối tượng là anh mà thiếu sót.
Bởi vì anh cũng đã rơi vào vòng xoáy tình yêu cấm kị, liền dắt cô cùng làm người giả đui, ngụy trang vờ như không nhìn thấy thực tế tàn khốc, anh như vậy có phải ích kỉ quá không?
Thực tế xiềng xích bọn họ sẽ không vì bọn họ cố ý coi thường liền biến mất, anh nên để mặc cho đoạn tình cảm này tiếp tục, tước đoạt ánh sáng rực rỡ trên người cô? Nhưng nếu anh quyết định không còn tiếp tục cùng cô, có lẽ cô cũng sẽ không vì vậy mà từ bỏ ý định, trở lại quỹ đạo thường ngày của cuộc sống, chờ đợi một ngày nào đó quên được và bắt đầu một đoạn tình cảm mới. . . .
“Anh ở đây suy nghĩ cái gì?” Thấy anh thật lâu không nói lời nào, Duật Đát Yên đưa tay tớ trước mặt anh giơ giơ, cô nhận thấy tầm mắt anh nằm ở tờ giấy trên bàn, cô tò mò cầm lên suy nghĩ, “Đây là thức đơn sao? Nhà các cậu hôm nay ăn chay?”
Thượng Quan Thác Dương hồi phục tinh thần lại nghe ý nghĩ của cô, cười trộm ha ha, Thượng Quan Phiên Phiên vừa xấu hổ trừng mắt nhìn anh một cái, mới lấy lại thực đơn từ trong tay Duật Đát Yên.
“Vậy cá tuyết hấp, thịt chân giò hun khói trong Caesar salad có được coi là một loại thịt không?”
Duật Đát Yên mím cái miệng nhỏ nhắn hiển nhiên không gật bừa, “Cậu và Hi đúng là cùng một dạng, đều là động vật thích ăn cỏ.”
“Ha ha! Nói rất hay!” Thượng Quan Thác Dương khó có khi nhận được đồng ý kiến từ cô.
“Hôm nay nhà các cậu mở tiêc, tớ và Hi có thể ở lại cùng ăn không?” Hôm nay tâm tình cả cô rất tốt, rất muốn ngồi bên cạnh người quan trọng với mình cùng nhau cạn chén nước ngọt.
“Cũng không phải mở party, náo nhiệt có gì tốt?” Thượng Quan Thác Dương không chút suy nghĩ liền cự tuyệt hai người làm kì đà cản mũi này tham gia.
“Không khí náo nhiệt, đồ ăn thơm ngon, tớ tán thành.” Lời nói của Thượng Quan Phiên Phiên rõ ràng đối nghịch với anh, ai bảo hắn ghét bỏ thực đơn của cô.
“Tốt! Vậy tớ trước đi xem tủ lạnh có những thứ gì, tớ cũng sẽ giúp một tay.”
Duật Đát Yên vừa nói vừa đi về phía phòng bếp, muốn tránh khỏi ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Thượng Quan Thác Dương, Thượng Quan Phiên Phiên cười trộm đi sau cô vào phòng bếp, phòng khách lớn như vậy bỗng dư lại còn hai người đàn ông, Thượng Quan Thác Dương rốt cuộc phát hiện ánh mắt quan sát của Viêm Dập Hi.
“Sao lại nhìn tớ như vậy?”
“Hôm nay cậu giống như là không hoan nghênh bọn tớ?” Viêm Dập Hi không có không vui, chẳng qua là cảm thấy kì quái, người này nhất định thích náo nhiệt.
“Nào có? Là cậu nghĩ nhiều quá.” Anh lúng túng, lấy một quyến tạp chí dưới bàn lên làm bộ nghiêm túc xem.
“Tạp chí cầm ngược.” Viêm Dập Hi hảo tâm nhắc nhở.
Thượng Quan Thác Dương nghe vậy liền lật ngược lại cuốn tạp chí, đôi mắ ngước lên mới phát hiện lần này mới là cầm ngược, anh thuận tay ném tạp chí sang một bên. “Sao lại trêu chọc tớ?”
“Trong lòng cậu không có gì thì làm sao tớ có thể đùa bỡn?” Viêm Dập HI bình tĩnh nửa dựa ghế salon, Thượng Quan Thác Dương muốn phản bác, trong phòng bếp truyền đến một tiếng thét lớn, theo sau đó là tiếng nồi rơi xuống vang lên, làm cả hai người đàn ông giật nảy mình.
Hai người vội chạy tới phòng bếp, nhìn thấy vẻ mặt Duật Đát Yên hoảng sợ khua khua con dao thái thịt, Thượng Quan Phiên Phiên co rúm lại trên mặt đất hai tay ôm đầu, rất sợ hãi con dao kia đâm thọt cho một cái, hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau.
Thượng Quan Thác Dương tiến lên che chở mèo con còn chưa hoàn hồn, Viêm Dập Hi lại mạo hiểm tính mạng đoạt lấy con dao thái thịt từ bà xã.
“Có con gián, có con gián, có con gián!” Duật Đát Yên cơ hồ thét lên chói tai, cô thật sự bị dọa sợ! “Phiên Phiên cầm lấy cái ly ném nó, em dùng nồi đập nó, nó liền bắt đầu tán loạn, hơn nữa nó còn có thể bay. . . .”
Viêm Dập Hi đem dao thái thịt trên tay để sang một bên, nhìn bộ dạng cô như bị dọa đến nóng nảy mới tính dùng dao chém chết con gián kia, anh thở phào nhẹ nhõm, ôm cô vào lòng trấn an, “Chỉ là một con gián thôi mà, đừng sợ!”
Lơ đãng nhìn thấy trên mu tay mèo con chảy ra máu đỏ tươi, Thượng Quan Thác Dương lập tức nhíu mày, “Em bị thương.”
Sau khi nghe anh nói, lúc này Thượng Quan Phiên Phiên mới cảm thấy đau, “Hình như là bị vụn thủy tinh rạch vào.”
“Con gián kia thì không làm sao, em lại bị làm cho chảy máu, em là đồ ngốc sao?” Anh kéo cô vào ngồi trong phòng khách, lấy hòm thuốc tới cẩn thận kiểm tra vết thương của cô.
“Cũng không phải là em cố ý, em bị con gián dọa lại còn bị anh mắng, em thật sự xui xẻo mà!” Cô cố ý làm bộ uất ức hút hút lỗ mũi, khiến cô còn để ý là con gián thối đó còn nấp trong bóng tối.
“Mình không cẩn thận, không cần giả bộ đáng thương với anh.” Giọng nói Thượng Quan Thác Dương thật không tốt, nhưng động tác bôi thuốc lại vô cùng dịu dàng, “Anh mà nhìn thấy con gián đó, nhất định anh sẽ khiến nó chết rất khó coi!”
“Tốt rồi! Bây giờ em không sao rồi, nhưng mà bây giờ phòng bếp loạn thành đoàn, bữa tối phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì? Gọi đồ ăn bên ngoài hay là ngoài ăn đều được.”
“Hừ! Bây giờ thì đúng như ý anh rồi.” mất cơ hội thể hiện, cô có vẻ bất mãn, không phải là cô khoe khoang, thức ăn nhẹ cô nấu chưa bao giờ bị đổ thừa!
“Nói với em là muốn ăn thì chính là muốn ăn, em cũng không nghe lời anh nói!” Ngón tay trỏ của anh không khách khí đâm đâm vào đầu cô. “Chờ tay em khỏi, anh sẽ ngày ngày kêu em xuống bếp, nấu đến khi em khóc, nấu đến lúc em không muốn nấu nữa.”
Hai người không coi ai ra gì bận rộn cãi vã, nghiễm nhiên quên mất trong nhà còn có người khác, lông mày Viêm Dập Hi nhíu lại nhìn không khí giữa hai bọn họ, ngay cả Duật Đát Yên cũng cảm thấy khác thường.
“Hello! Các người không còn nhớ rõ sự tồn tại của bọn tớ sao?”
Duật Đát Yên vừa mở miệng, hai người như bị điện giật kéo giãn khoảng cách ra, cô thuân thế ngồi vào giữa hai người, tùy ý quan sát hai anh em này hôm nay rất kì quái.
“Tình cảm giữa hai người khi nào thì tốt vậy?”
“Tình cảm giữa chúng tôi vốn rất tốt, cô muốn khích bác ly gián sao?” Bởi vì chột dạ, Thượng Quan Thác Dương cố ý hung dọa.
“Tôi cũng không phải hoài nghi tình cảm thắm thiết giữa hai người, tôi chỉ cảm thấy thái độ cùng động tác rất kì quái.”
“Cậu suy nghĩ nhiều quá, cậu cùng nghe thấy tớ vừa hừ anh ấy, anh còn mắng tớ ngu ngốc đe dọa tớ, không phải giống như bình thường sao?” Thượng Quan Phiên Phiên vội vàng giúp một tay.
“Nhưng mà. . . .” Có chỗ nào đó không đúng lắm, cô cũng không phải nói quá lên, “Hi, anh hiểu ý em không?”
“Ừ!” Viêm Dập Hi nhàn nhạt đáp một tiếng, “Chuyện như vậy không thể tùy tiện lấy ra đùa giỡn.”
Một câu nói làm thức tỉnh người trong mộng, Duật Đát Yên cuối cùng cũng đi đúng vào vấn đề: “Đúng rồi! Dáng vẻ vừa rồi của hai người, người không biết chắc chắn sẽ nghĩ hai người là một đôi tình nhân.”