Càng đáng chết hơn chính là, người này biết rõ anh phản đối chuyện cô ăn mặc mát mẻ khoe khoang phong tình trên sân khấu, chuyện cô chém trước không tấu đã làm anh tức giận, nay xảy ra chuyện này rồi mà cô vẫn còn tiếp tục hoạt động, rốt cuộc có để anh vào trong mắt không?
Cô cho là hôm nay bao bọc nhiều như vậy là không cần gấp chút nào sao? Anh dùng đầu gối nghĩ cũng biết cô sợ chọc phải anh, nên nhất định che giấu dấu vết kí©ɧ ŧìиɧ để lại. . . . .
Đáng chết! Lại trở về vị trí ban đầu, anh hận đánh chết mình cũng không có cách nào thay đổi sự thật.
Âm nhạc dừng lại, đối với đoạn tiếp theo Thượng Quan Thác Dương không có hứng thú, lấy thân phận đặc thù của anh mà nói muốn xông thẳng ra phía sau đài biểu diễn căn bản không có ai dám chỉ trích, anh trò chuyện khách sáo cùng một vài thương nhân cùng chính khách*, nhìn thấy ở cách đó không xa người anh muốn tìm đang cùng một người đàn ông khác lôi kéo, lông mày lập tức nhăn lại không vui.
*làm trong giới chính trị.
“Giám đốc Lã, lấy thân phận địa vị của ngài, làm khó một cô gái như vậy, truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.”
“Đúng vậy! công ty chúng tôi đã quy định nghiêm người mẫu không được tiếp khách với tư cách cá nhân trong tiệc rượu, để tránh truyền thông hiểu lầm.”
Bên trong bao gồm cả Vệ Lôi cùng mấy nhân viên đang làm việc đều nghĩ muốn giúp Thượng Quan Phiên Phiên giải vây, Lã Thắng chính là muốn mượn rượu giả điên, cố gắng phải đưa người đi.
“Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, sợ tôi thuận tiện đem cô ăn hết sao?”
“Tôi không muốn đi ăn cơm cùng ông.” Thượng Quan Phiên Phiên lại nói thẳng, không quan tâm người mình đắc tội có thân phận ông chủ lớn, từ trước đến giờ cô luôn không trèo cao, đi đường tắt, đi lại trong này đã nhiều năm, cô đều dựa vào năng lực và tính chuyên nghiệp.
“Cô chớ giả bộ thận trọng, cách ăn mặc như vậy không phải là đang đợi một người đàn ông nào đó đem cô cởi hết ra sao? Tôi đảm bảo với cô sau khi chúng ta cùng đi ăn xong bữa cơm này, sẽ có một đêm vô cùng thoải mái, sau đó túi cô cũng sẽ rất vui vẻ.”
Lời nói khinh bạc của Lã Thắng làm Thượng Quan Phiên Phiên ghê tởm muốn nôn, “Giám đốc Lã, mời tự trọng, tôi tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài cùng ông.” Cô thuộc công ty rất bảo vệ người mẫu dưới cờ của họ, lần đầu tiên cô tiếp xúc trực tiếp lời mời có dụng ý khác, thì ra sắc mặt như vậy đều là do ỷ vào quyền thế để làm mưa làm gió.
Thượng Quan Phiên Phiên khinh thường rõ ràng như vậy, nhưng Lã Thắng vẫn không hề tức giận, ngược lại cười đến đắc ý, “Càng là phụ nữ có cá tính, thì kɧoáı ©ảʍ càng lên cao, rất tốt! Tôi thích.”
Lã Thắng chưa kịp đưa cái tay heo của mình chạm vào cánh tay bóng loáng của giai nhân, Thượng Quan Thác Dương đã tiến thêm một bước dài ngăn cách giữa hai người. “Ông thử chạm vào người cô ấy xem!”
Bất mãn vì chuyện tốt bị cắt đứt, Lã Thắng nhếch mày thật cao, hắn biết tên Trình Giảo Kim này, tên tiểu tử này xem vào chuyện không liên quan đến mình làm gì?
“Này! Cậu có hiểu đạo lý xếp theo thứ tự không vậy?”
“Ông cho rằng ai cũng vô liêm sỉ giống như ông sao?” Thượng Quan Thác Dương thuận tay cầm cái áo gió giắt một bên, cũng không quay đầu lại ném cho Thượng Quan Phiên Phiên còn đang ở một bên kinh ngạc.
“Người trẻ tuổi, đừng ỷ mình có chút danh tiếng, nói chuyện không khách khí như vậy, nếu bàn về thân phận địa vị, ta cũng không thua kém cậu đâu.” Từ xuất nhập cảnh cật liệu xây dựng đi lên, hắn được xưng tụng xếp vào hàng ghế thứ nhất, cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới kiến trúc sư, hắn không thể chấp nhận được tên tiểu tử còn chưa trải đời này bất kính.
“Ông cho rằng ai cũng thích phô trương thân phận địa vị như ông sao?” cái tay heo này suýt chút nữa là đi vượt quá Lôi Trì*, còn không biết sống chết khiêu khách anh, anh vô cùng khó chịu!
*: tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc.
Thái độ Thượng Quan Thác Dương khinh miệt vô lễ khiến cho Lã Thắng giận đến mặt lúc thì xanh, lúc lại trắng, xung quanh còn có người xem vây quanh, nếu hắn để cho khí thế của một chàng trai trẻ tuổi lấn áp, ngày sau hắn làm sao còn có thể nói chuyện làm ăn với người trong giới kiến trúc? “Cậu có biết ta là ai không?”
“Lão Lã, tôi dĩ nhiên biết ông là ai, vậy ông có biết tôi là ai không?” Thượng Quan Thác Dương nâng khóe môi lên cười như không cười, cách nói chuyện nói thẳng thắn, anh không thể không bỏ cá tính của mình xuống phối hợp, để tránh đối phương không hiểu được phong cách nói chuyện của người bình thường. “Giờ này ngày này, trong giới thiết kế kiến trúc lời của Thượng Quan Thác Dương tôi nói chính là quy tắc, ai dám không tuân thủ kỷ luật, nguyên tắc của tôi?”
“Bất quá chỉ là một kiến trúc sư nho nhỏ, đừng có mà phát ngôn bừa bãi trước mặt ta, người khác nhường cậu ba phần, là do vận số cậu tốt.”
“Tôi không phải là người phô trương thanh thế, rất nhanh ông sẽ biết đáp án.” Anh ghét nhất là dùng quyền thế để giải quyết ân oán cá nhân, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Anh lấy điện thoại ra nhanh chóng ấn một dãy số, sau khi điện thoại được kết nối, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh bắn thẳng về phía con heo mập đỏm dáng.
“Dặn dò phái dưới, từ hôm nay trở đi chỉ cần liên quan đến công ty tư vấn kiến trúc Lã Thắng, tất cả sẽ bị cự tuyệt lui tới.”
Anh vừa nói ra lời này, toàn sảnh kinh ngạc nhìn nhau, Thượng Quan Phiên Phiên không nghĩ tới anh sẽ chơi lớn như vậy, gấp gáp muốn ngăn anh một vừa hai phải, “Dừ sao em cũng không có việc gì, anh đừng. . . . .”
“Em câm miệng!” Người phụ nữ này còn thiếu anh một đống lời giải thích, không có tư cách nói chuyện, anh cầm điện thoại di động lên, gõ một chuỗi tin nhắn gửi đến công ty tất cả danh sách.
“Làm gì lại dữ dội như vậy? Chẳng phải người ta cũng vì muốn tốt cho cô, sợ cô sau này không có gì ăn sao!” Lữ Thắng nhịn không được thương hoa tiếc ngọc.
“Ông lo cho mình là tốt rồi.” Heo mập chết tiệt đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn dám mang bộ mặt sắc mị như vậy, không thức thời, hắn ngay cả mắt cũng sẽ bị moi người moi ra ném cho heo ăn!
“Cuồng vọng tự đại! Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, đã gặp quen mặt còn chưa đủ, công ty ta buôn bán vận chuyển đa dạng có đến mười mấy thứ, sắp xếp ổn thỏa, cả hai tay hai chân ta đều không đếm được, những thứ kia đều là kí hợp đồng đấy! Cậu cho rằng bằng một câu nói của cậu có thể khiến khách hàng của ta rút hợp đồng? đừng trách ta làm tiền bối không cảnh cáo cậu đây là tự tuyệt đường sống.”
Thượng Quan Thác Dương lười phải cùng hắn tranh cãi, dù bận rộn nhưng vẫn nửa ngồi lên bàn trang điểm, lặng lẽ đợi thắng bại phải đến.
Không đến nửa giờ đồng hồ, điện thoại Lã Thắng vang lên, bộ dáng ông chủ không chút hoang mang bắt máy, quá trình nghe điện thoại, sắc mặt bóng loáng của hắn từ từ căng ra rồi chuyển sang màu đỏ của gan heo, tiếp đó lại chuyển sang xanh mét sau đó lại trắng bệch.
“Tại sao có thể. . . . .cậu xác định cậu đã nói cho bọn họ biết vi phạm hợp đồng sẽ phải chịu một khoản tiền không nhỏ? Gặp quỷ! Cái gì gọi là cân nhắc thiệt hơn sau đó mới hủy bỏ buôn bán cùng chúng ta? Vậy chúng ta đã tiến hành được một nửa. . . .Khốn kiếp! ông chủ ta đang nói chuyện điện thoại, cậu nhổ hết đống dây điện thoại chết tiệt trong phòng làm việc kia ra hết cho tôi!”
Gặp phải tình huống xấu hổ như vậy heo sắc giận đến bệnh tim sắp tái phát, Thượng Quan Thác Dương không cần tốn nhiều công sức liền đánh ngã đối thủ, ngồi ở một bên vui mừng chơi ngón tay ngoan ngoãn chờ đợi Lã Thắng nói chuyện điện thoại xong.
Lã Thắng bật ra một câu nói thô tục thấp kém rồi kết thúc diện thoại, giận đến mức rơi vỡ điện thoại. “Cậu. . .Cậu có cần tuyệt tình đến mức độ đó không?”
“Nói cho tôi một lý do?” anh không chút suy nghĩ hỏi ngược lại, thái độ nhẹ nhàng không giống như là có ngọn lửa dù thế nào cũng phải đem công ty người ta phá đổ vậy.
“Chỉ là một người phụ nữ thôi, ngay cả tay tôi cũng chưa đυ.ng tới!” Lã Thắng kêu rên lên như heo bị chọc tiết, cơ nghiệp năm mươi năm như vậy mà bị hủy trong chốc lát, cho dù là có vài nét bút ghi tiền vi phạm hợp đồng là một cái giá trên trời cũng sẽ không có lời!