Mèo chính là mèo, ngay cả tư thế ngủ nằm sấp cũng như một con mèo con biếng nhác cao quý!
Thật không thể không suy nghĩ, cô gái đáng yêu hồn nhiên trước mắt mình tập hợp đầy đủ các vẻ hấp dẫn thần bí này lại có bản lĩnh giày vò anh, anh yêu cô không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chê chưa đủ, đã thật lâu anh không có điên cuồng khát khao mất đi lý trí như vậy, hơn nữa khi anh thỏa thích chạy nước rút trong cơ thể cô, cô cũng thật chặt bao bọc lấy anh, từng câu nói yêu làm anh xúc động, giống như phát ra mùi hương của cây anh túc trong nháy mắt làm anh nghiện.
Ngưng mắt nhìn mảnh lưng trần bóng loáng, Thượng Quan Thác Dương cảm thấy dưới háng anh lại khí thế bừng bừng ngóc đầu dậy, tâm lo lắng mèo con mệt mỏi, anh chỉ tỉ mỉ hạ xuống một nụ hôn nhẹ lên lưng cô.
Nếu là phụ nữ anh từng thừa nhận lui tới, anh sẽ dịu dàng săn sóc không cần hoài nghi, không phải là loại quan hệ bạn gái lui tới, từ trước tới giờ anh đều tùy tâm sở dục, quá mức săn sóc khi nào?
Bây giờ quan hệ giữa anh và cô là như thế nào đây? A! Chẳng bao lâu sau, loại vấn đề này sẽ đến Thượng Quan Thác Dương gây rối?
Anh luôn luôn coi trọng lời hứa, anh đã đáp ứng không miễn cưỡng cô tháo mặt nạ xuống, trải qua tối qua, anh phát hiện lực ảnh hưởng cô đối với anh đã vượt qua suy đoán của anh, anh không ngại bị mắng không giữ lời, hơn nữa mặt nạ này thật sự rất bất tiện, hại anh không thể tận tình hôn cô.
Cô luôn miệng nói tin anh, yêu anh, thậm chí nguyện đem thân thể giao cho anh, anh nên phụ sự tín nhiệm của cô sao? Nói cách khác, nếu như tâm ý của cô đối với anh không phải là giả, cũng sẽ không vì vậy mà tức giận, có thể tha thứ cho ý muốn nhìn trộm cô của anh.
Mèo con yêu ngủ trở mình, nằm nghiêng cảnh xuân xinh đẹp đập vào tầm mắt anh, anh đưa tay ôm trọn đường cong của cô, mèo co sợ nhột co rúm thân thể, đúng lúc kẹp
Một bàn tay đang vùi sâu trong đó, Thượng Quan Thác Dương ấn một nụ hôn dịu dàng xuống môi cô, một tay kia rốt cuộc không nhịn được tính tò mò chậm rãi đưa về phía trên má cô.
Anh rất tò mò cũng rất khẩn trương, trước thử dò xét mở cánh bướm ra, hiện ra da thịt tỉ mỉ trắng nõn đẹp đẽ động lòng người, chẳng qua không hiểu tại sao lại có chút quen thuộc. . . . .
Đại não trước tiên đem mắt môi cùng gò má lớn chừng bàn tay mê người tổ hợp lại, gương mặt búp bê phóng đại rõ ràng trong đầu anh, Thượng Quan Thác Dương thở hốc vì kinh ngạc, không dám tin kéo mặt nạ hình bướm màu tím lên, lần nữa nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc, anh như bị điện giật cứng đơ ngay tại chỗ.
Thượng Quan Phiên Phiên khó có được mộng đẹp đang ngủ, buồn ngủ lại bị quấy nhiễu lần nữa, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, tròng mắt thủy linh vừa mở ra, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc cực độ của Thượng Quan Thác Dương,bàn tay nhỏ bé theo phản xạ sờ lên gương mặt, ngón tay không chạm tới mặt nạ, cô giật mình không đúng, sợ tới mức buồn ngủ đều bay đi đâu mất.
Cô biết như vậy rất ngu ngốc, nhưng giờ phút này cô chỉ có thể kéo cao chăn bông bao bọc mình trong đó, hóa thân đà điểu cầu nguyện anh không nhìn thấy cô!
“Thượng Quan Phiên Phiên?” mộng lớn mới tỉnh, anh không khỏi rống giận, gân xanh trên trán hiện lên rõ ràng.
Anh kéo chăn bông trên đỉnh đầu cô ra, lại thấy cô dùng bàn tay che đi gương mặt, chính là động tác bắt gian tại trận, anh suýt nữa té xỉu tại chỗ, bởi vì người toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng nằm trên giường với cô lại là anh, đây không thể nghi ngờ gì chính là trời đất rung chuyển!
Anh không còn lòng dạ nào hỏi chuyện gì đang xảy ra, tình huống bây giờ không phải là chuyện đùa, căn bản không thể dùng hai chữ “NGHIÊM TRỌNG” để hình dung, “Đáng chết! Trời đáng đánh chết!”
Thượng Quan Phiên Phiên có thể lý giải anh sẽ nổi trận lôi đình, nhưng nhìn bộ dáng biết vậy chẳng làm của anh, trong lòng vẫn không nhịn được cúi thấp đầu xuống.
“Tối hôm qua anh không phải như vậy.” một câu than nhẹ bất giác bật thốt lên.
“Nói nhảm! Ngày hôm qua anh không biết là. . . .” Anh nhất thời nổi đóa, trời ạ! Anh vẫn cho là cô em gái của anh rất thông minh, thì ra cô lại là người ngu ngốc kiêm trắng mắt. “Một cái Pandora tốt. . . . .em một cái Pandora tốt, cái đầu óc tối dạ của em rốt cuộc đang chơi đùa cái gì?”
“Em vốn là. . . .. .”
“Mẹ kiếp! ngu ngốc là anh mới đúng, anh cư nhiên lại ngu xuẩn đến mức không nhận ra em!” Anh cắn răng gầm nhẹ ra một câu nói thô tục.
“Anh trước tỉnh táo lại một chút có được không?” Cô biết điều này là rất khó, nhưng mà anh kích động, bọn họ sẽ không thể nào nói chuyện dễ dàng, “Anh không cần phải quá tự trách, giống như anh nói, anh lại không biết là em, hơn nữa tối hôm qua chúng ta đã uống chút rượu, cho nên anh mới có thể. . . . .”
Đúng! Đem trách nhiệm đổ cho say rượu mất lý trí là tốt nhất!
“Shit! Anh không biết em là ai, em cũng không biết anh là ai sao?” Huống chi tối hôm qua anh căn bản không có chút men say nào.
“Em. . . .cũng có thể say đi!”
“Em cho là anh ngu ngốc à? Em làm như anh mới ngày đầu tiên quen biết em sao?” Đúng! Bọn họ không phải ngày đầu tiên quen nhau, bởi vì khi cô từ trong bụng mẹ sinh ra đã nhất định là em gái tốt của anh, bọn họ là anh em thân thiết sao! Hà. . . .! Ai tới bắn một phát súng gϊếŧ chết anh?
“Anh có thể tỉnh táo một chút được không?” Cô đột nhiên cảm giác mình giống như cô bé lọ lem, lúc phép thuật được hóa giải, cô liền không thể không từ Pandora biến thành Thượng Quan Phiên Phiên trở lại, nếu như có thể, cô hy vọng mình không phải là Thượng Quan Phiên Phiên.
“Em bảo anh phải tỉnh táo thế nào?” anh lại gầm thét một lần nữa, không biết sao lại chọc ra một phiền phức lớn phải giải quyết thế nào mới tốt? “Em rốt cuộc đang đùa cái trò hề gì, trò này cũng không dễ chơi.”
“Giống như anh nói, trò này cũng không dễ chơi, từ đầu đến cuối không phải là em muốn chơi đùa, em là. . . .yêu anh nha!” nói xong lời cuối cô hữu khí vô lực, biết rõ tỏ tình này sẽ khiến mình cực kì đau khổ.
“Anh cũng rất thích em, nhưng. . . .”
“Em biết rõ anh muốn nói gì, em yêu anh khác với anh yêu em, đã bắt đầu từ cách đây rất lâu rồi, em đối với anh chính là một người phụ nữ yêu một người đàn ông.”
Cô nói rồi, rốt cuộc nói! Chỉ là vẫn không trút được ghánh nặng mà nhẹ nhõm, lòng vẫn chua xót bất đắc dĩ như cũ.
Thượng Quan Thác Dương không ngờ tới cô đã ôm loại tâm tình này lâu như vậy, điều này càng khiến anh thêm nhức đầu. “Sao em lại ngốc như vậy? Vậy cũng chỉ có thể là một loại mê luyến, giống như tình cảm anh em trong nhà linh tinh. . . ,có một ngày em nhất định sẽ hối hận.”
“Em cũng vốn cho rằng chỉ là một loại mê luyến, em cố gắng muốn buông tay, chờ thời gian xóa nhòa đi phần tình cảm này, nhưng lại không làm được, hơn nữa ngày càng. . . . .” cô nghẹn ngào lại nhịn đi nước mắt. không muốn làm ra vẻ mình đáng thương.
Thượng Quan Thác Dương tức cười rồi, anh có thể cảm giác cô đau khổ liều chết đè nén tình cảm, anh không đành lòng, lại không thể ngồi nhìn cô tiếp tục tình cảm không nên có không nỡ dứt.
Cô nói cô yêu không đơn thuần chỉ là mê luyến, trừ bản thân, người nào sẽ tin tưởng cô không phải là em gái nhất thời me muội? Không, hoặc giả chính là người trong cuộc mơ hồ, cô vẫn vùi thân trong vũng bùn không đi ra.
Cô nói thật lâu là bao lâu, nửa năm, một năm hay hai năm? Trong khoảng thời gian này cô tiêu hó thứ tình cảm không thể mở miệng nói ra này như thế nào, thử nghĩ cô yên lặng lại ẩn nhẫn, còn phải có tâm tình như không có chuyện gì xảy ra sống chung với anh, trong lòng cũng buồn buồn thật không dễ chịu, nhưng vốn là tình cảm không được phép xảy ra, mặc cho anh có bao nhiêu đồng tình cùng đau lòng thì thế nào, viecj phải là đầu tiên bây giờ là dẫn dắt cô thay đổi suy nghĩ về tình cảm, về chuyện xảy ra với anh. . . ..