Mặt nạ bướm màu tím khiến cho Thượng Quan Thác Dương không thấy rõ toàn bộ vẻ mặt của cô, nhưng mà chỉ cần nhìn phản ứng phong phú từ ánh mắt, đã đủ khiến anh cảm thấy rất thú vị, anh không muốn dễ dàng chịu để yên.
Thừa dịp lúc cô còn đang bất ngờ, bàn tay anh chặn cặp mông mềm mại của cô, ngón tay đột nhiên xông vào qυầи иᏂỏ cô, ngón cái cùng ngón giữa níu lấy hai múi thịt non nớt, ngón trỏ cong lên dùng đốt ngón tay quét qua khe thịt dính mật ngọt.
Mèo con chưa biết mùi đời làm sao chịu nổi kí©h thí©ɧ? Đợt sóng kịch liệt cuốn lấy toàn thân, cô không kịp ngăn lại tiếng rên yêu kiều, cũng không nhịn nổi đợt kɧoáı ©ảʍ đột nhiên truyền tới từ bụng dưới như muốn nổ tung.
“Cứu em. . . . .A! Làm sao bây giờ? Đó. . . .Ừ. .. ... . .”
Cô khó lòng kìm nổi âm thanh rêи ɾỉ, Thượng Quan Thác Dương lại không định bỏ qua cho cô lúc này, anh dừng lại động tác vào đúng trước một giây cô cong người lên không thể chịu nổi.
Du͙© vọиɠ sôi trào thiêu đốt, lại cứng rắn bị hô ngừng, cảm giác trống trải bao khắp cơ thể cô, cô không biết làm thế nào cho phải, tay ôm thật chặt lấy bờ vai anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ của anh, hy vọng mượn động mạch đang đập rộn ràng kia từ từ làm lạnh thần kinh đang nóng lên của cô.
Cô vẫn muốn tìm cơ hội dừng lại, động tác vô tâm lại vô tình chọc phải thú tính đại phát của con sư tử đang mãnh liệt muốn săn mồi, từ vai gáy của Thượng Quan Thác Dương truyền đến âm thanh thở gấp ẩm ướt, không thể nghi ngờ là ép lạc đà vào cọng rơm cuối cùng.
Vốn anh chỉ muốn trêu chọc mèo con thần bí, không có ý định quan hệ thật, nhưng tình huống bây giờ đã ra khỏi sự khống chế của anh, anh cũng không muốn phí tâm khống chế nữa.
Anh đổi chỗ ngồi thành nằm ngang, xoay người đè cô xuống dưới, nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi của mình ra, từ trên cao cúi xuống nhìn cô.
Động tác của anh liền mạch, Thượng Quan Phiên Phiên hoàn toàn không ứng phó kịp, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng là cô không biết được tư thế này, góc độ này nhìn anh lại hấp dẫn tà mị như vậy
Anh đến cùng là muốn như thế nào? Không! Cô có ngu ngốc hơn nữa cũng biết anh muốn gì! Điều khiến cô bối rối nhất bây giờ chính là, cô đến tột cùng là muốn như thế nào?
Biết rõ đây hết thảy là điều không nên xảy ra, cô lại không nhịn được đắm chìm trong đó, thậm chí còn mong đợi chuyện kế tiếp xảy ra. . . .cô thật là đáng sợ! sao hiện tại cô lại có thể biếи ŧɦái như vậy?
Lý trí cùng tình cảm sâu sắc rối vào nhau khó tách rời, đôi con ngươi dính một tầng mỏng hơi nước, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhất thời khiến cho Thượng Quan Thác Dương dâng lên một cảm giác quen thuộc, nhưng nhìn đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, đôi môi lộ vẻ ướŧ áŧ kiều diễm kéo đi suy nghĩ của anh.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, không còn chiếm đoạt cuồng bạo tàn sát bừa bãi như nãy, anh trằn trọc liếʍ mυ"ŧ đôi môi cô, dịu dàng ấn xuống tràn đầy thương yêu.
“Mèo con sẽ giận anh sao?”
Thượng Quan Phiên Phiên không hiểu vì sao anh gọi cô là mèo, nhưng tinh tế tỉ mỉ hạ xuống, khiến cô không muốn nói dối, “Không tức giận. . .. . .”Cô chọc tức chính cô.
Giọng nói mềm mại, trong veo như mơ hồ ẩn chứa bi thương, anh nhìn ra đau khổ trên nét mặt cô cũng có mê say thật sâu. Thượng Quan Thác Dương không hiểu vì sao đôi mắt sáng như vì tinh tú ấy lại có mâu thuẫn phức tạp đến vậy, anh càng ngạc nhiên hơn là đôi con ngươi ấy dụ dỗ anh thần hồn điên đảo mất đi lý trí.
Anh không khỏi nhìn sâu hơn, đầu lưỡi khinh bạc lôi kéo lẫn nhau lộ ra tia tinh thấu, ánh sáng đèn đường yếu ớt xuyên qua, chỉ có cánh bướm giống như là mù mịt ham muốn sắc tình, tay anh phủ lấy nơi tuyết trắng mềm mại xoa nắn, một tay khác không an phận trượt xuống giữa hai chân cô, kéo qυầи иᏂỏ cô ra một chút, ngón tay khẽ ôm trọn đảo quanh vùng tam giác bí mật.
Cả cơ thể Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy nhức mỏi, kí©ɧ ŧìиɧ hơi lui lại bắt đầu nhộn nhạo, các tế bào toàn thân cũng hô hào muốn thêm nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nữa.
“Ngô. . . .ừ. . . . .” theo bản năng cô đung đưa mông mềm mại, chủ động nghênh đón ngón tay dài tà ác của anh, cô cảm thấy mình thật dâʍ đãиɠ, thật vô sỉ, nhưng mà cô cũng không tự chủ được.
Cô không kìm hão được thuận theo, thợ săn có cảm giác thỏa mãn thật lớn về khả năng trời sinh của mình, anh châm ngọn lửa cùng cuốn lấy cô, ngón tay thuận thế dò hướng u tuyền giữa hai đùi cô.
Thượng Quan Phiên Phiên sợ hết hồn, theo phản xạ muốn kẹp chặt hai chân, thế nhưng anh lại bá đạo đặt mình giũa hai chân cô, cánh tay khỏe mạnh ôm lấy, đem một chân tuyết trắng đặt lên vai.
“Trời ạ! Quá mất mặt. . . . .không cần. .. . .” cô đáng thương khẩn cầu, bàn tay nhỏ bé theo bản năng muốn che kín cảnh xuân giữa hai chân.
Thượng Quan Thác Dương tự đắc nâng khóe miệng, giống như là cười cô không biết tự lượng sức muốn ngăn anh thưởng thức cảnh đẹp, anh kéo cao cánh tay cô, tránh cho cánh tay ấy lại cản trở vào lúc anh dùng lực.
Anh hôn nhẹ lên khóe môi cô một cái, giống như là báo trước trò chơi sẽ bắt đầu, không để cho cô cơ hội phản ứng, ngón giữa của anh khẽ đâm vào hoa huy*t.
“A. . . .Ừ. . .” hoa huy*t chưa từng có người ghé thăm không ngừng co rút lại, cố gắng muốn đuổi dị vật xâm lấn đi.
Mèo con của anh, em thật chặt!” ngón tay đang kẹp giữa thịt non mặc dù đủ trơn trượt, nhưng lại chặt quá mức, anh tính chậm rãi đâm đầu ngón tay vào, để cho hoa huy*t chặt kia từ từ tiếp nhận phun ra nuốt vào, nhục bích nhỏ hẹp vì vậy mà càng tiết ra nhiều mật hoa hơn, anh mới từ từ tăng nhanh tốc độ ra vào.
Cảm giác không thoải mái dần chuyển biến tốt hơn, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn lúc nãy đánh úp tới, thời gian mới co mấy giây, hoa huy*t non nớt buộc chặt đến cực hạn đã không chịu nổi quấy nhiễu kịch liệt: “Không được! Ngô. . . Em không được. . . A. . . .”
Mật hoa theo Thượng Quan Phiên Phiên vong tình kêu rên cuồn cuồn chảy tiết, toàn thân được cọ rửa bởi xúc cảm xa lạ, đầu óc trống rỗng khiến bản thân hốt hoảng bất lực, chỉ có thể khom người lẳng lặng cảm thụ cao triều vẫn còn nỗi khϊếp sợ.
Phản ứng luống cuống ngây ngô cùng với thân thể nhạy cảm vô cùng buộc chặt. Thượng Quan Thác Dương không khó nhận ra cô không rỗi.
Cố đè khát vọng cơ hồ muốn nổ tung xuống, anh hít một hơi thật sâu, đứng dậy lấy giấy ra giúp cô xử lý ẩm ướt giữa hai chân, trời mới biết anh tốn bao nhiêu hơi sức mới có thể bức bách mình coi thường đau đớn buộc chặt giữa hai chân.
Đôi mắt Thượng Quan Phiên Phiên còn lưu lại kí©ɧ ŧìиɧ mê loạn, muốn ngăn cản việc này khiến cô ngượng ngùng dịu dàng, toàn bộ cơ thể cô còn đang bay bay không có đủ sức lực.
Cho dù cô không có kinh nghiệm, cũng biết trán anh rịn mồ hôi cùng vẻ mặt thống khổ là do nhẫn nại cái gì. Cô cũng không hiểu tại sao, lại không dám mở miệng ra hỏi, lo rằng nếu cô hỏi, anh sẽ cho rằng cô còn ham muốn, mặc dù điều này cũng không sai, nhưng mà nếu anh nguyện ý dừng lại, cô cũng không nên cố ý quyến rũ, nếu không cô có thể thật sự bị đẩy vào địa ngục mãi mãi không được siêu sinh.
Thượng Quan Thác Dương thay cô kéo lại áo gió, giúp cô xuống xe đi về phía ghế phụ, đợi cô thắt chặt dây an toàn, mới thay cô đóng cửa xe, sau đó một mình ở ngoài cửa xe đứng một hồi lâu, cho đến khi xác định chính mình tỉnh táo mới bước vào ghế lái.
Anh khởi động xe một lần nữa, đi về hướng cô đã nói, dọc theo đường đi anh trầm mặc không nói, Thượng Quan Phiên Phiên cũng không dám mở miệng.
Đến nơi, cô nói một tiếng cảm ơn nhỏ không thể nghe thấy, thủy chung không có dũng khí nhìn mặt anh, vừa mới xuống xe, bước chân cô đơn hướng nhà lớn không xa phía trước bước tới, đang phiền não nếu mọi người đều ngủ hết rồi, cô có thể phải đi tới nơi đầu đường xó chợ cho muỗi đốt, lại nghe thấy một hồi bước chân dồn dập.