Nhưng mà Xuân Nguyệt lại vẫn không hề động đậy gì đến tiền của anh. Ngay cả việc điều tra cô cũng không chịu làm, vẫn chấp nhất như cũ, nói với anh rằng, cô phải nuôi sống anh, để cho anh không cần cứ phải vất vả như vậy nữa. Âu Văn Phú đối với việc này cảm thấy rất là lệ rơi. Anh giao cho Xuân Nguyệt thẻ tiền lương rất muốn nói với đối cô vợ Xuân Nguyệt chậm hiểu này của mình một câu: Vợ ơi, anh phục em rồi!
Nhưng mà cho dù Âu Văn Phú có giấu diếm công việc của mình thế nào, thì đến cuối cùng giấy cũng không nào gói được lửa. Xuân Nguyệt biết được thân phận của Âu Văn Phú cũng từ một nguyên do vô cùng ngẫu nhiên.
Thời điểm Mùa đông, bởi vì Âu Văn Phú không ở nhà cho nên Xuân Nguyệt đến phòng ký túc xá của mình. Cô nghe bạn cùng phòng nói trước kia ở đại học A một cặp tình nhân cực kỳ náo nhiệt, sau đó người bạn ấy liền say sưakể lại cho Xuân Nguyệt sự tích về hai người bọn họ vân luôn luôn được mọi người nhắc đến. Xuân Nguyệt được cô bạn xúi giục liền lên mạng mở trang web của trường học đại học A ra. Sau đó cô liền tra được câu chuyện này có liên quan đến Vũ Thiên và Mục Vũ Phi. Cũng bởi vì câu chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi, cho nên, bức ảnh chụp năm đó cảnh sát đến trường học mang Hoa Nhu đi cũng bị dán công khai. Trên ảnh chụp là hình một người cảnh sát chụp nghiêng thân mình đang nói chuyện cùng Mục Vũ Phi, Ảnh chụp khuôn mặt của hai người có chút mơ hồ, nhưng mà Xuân Nguyệt vẫn là nhận ra đó là Âu Văn Phú! Đúng vào lúc Xuân Nguyệt đang muốn tiếp tục xem tiếp, thì nhân viên quản lý ký túc xá đã thông qua radio của ký túc xá thông báo cho cô biết có người ở dưới lầu đến tìm. cô.
Xuân Nguyệt liền đi xuống lầu trong lòng đầy sự nghi hoặc. Cô chỉ thấy có một người đàn ông mặc trang phục huấn luyện, miềng đang thở hổn hển chống đỡ vào tường. Sau khi nhìn thấy Xuân Nguyệt, anh ta kích động nắm tay cô nói: "Chị dâu, tốt quá rồi, xem như đã tìm được chị rồi! Đội trưởng Âu có chút rắc rối rồi!"
Thế nào mà lại gọi là đội trưởng nhỉ? Xuân Nguyệt không phải là một người chậm hiểu, ngay lúc người đàn ông kia nói ra cái từ "Đội trưởng Âu" thì cô liền biết ngay đây là nói đến Âu Văn Phú! Nhưng mà Âu Văn Phú làm cảnh sát thì sẽ có gì mà rắc rối kia chứ? Âu Văn Phú không phải là đã từng nói với cô rồi đó sao, công việc của anh kỳ thực chính là quản lý trông nom các chiến sĩ trong đội, cùng đấu tranh với các thế lực ác bá! Nếu như phân tích kỹ càng lời nói đó của anh, cô có thể hiểu, công việc đấu tranh với các thế lực ác bá kia thì có thể có gặp phải rắc rối gì được đây?
Người đàn ông thấy thần sắc của Xuân Nguyệt vẫn bình thản, vội vã lôi kéo tay cô ngồi lên trên chiếc xe ô tô Dongfeng Warriors, sau đó nhấn mạnh ga lao vυ"t đi như một trận gió, phóng đi ra ngoài tựa như một cơn lốc!
Chờ đến khi người đàn ông kia đưa Xuân Nguyệt tới bệnh viện, thì Xuân Nguyệt mới giật mình về tính chất nghiêm trọng của chuyện này! Cô bước nhanh đi theo người đàn ông đi tới phòng bệnh VIP, liền nhìn đến Âu Văn Phú sắc mặt tái nhợt đang nằm ở trên giường bệnh, vai và ngực của Âu Văn Phú quấn đầy băng vải!
Người đàn ông mặc trang phục huấn luyện kia đứng ở bên cạnh cô, cả người bẩn thỉu dơ dáy. Mấy người đàn ông khác đi đến trước mặt cô, nói vẻ cực kỳ áy náy: "Chị dâu, là do chúng em đã vô dụng, đã không thể bảo vệ tốt được cho đội trưởng Âu!"
Xuân Nguyệt che miệng lui về sau mấy bước. Cô quả thực không thể tin tưởng được vào những gì mà cô đã từng nhìn thấy! Đây mà là cảnh sát hay sao? Nhìn thế nào cũng không giống với những cảnh sát bình thường khác?
"Chuyện này... Làm sao có thể biến thành như vậy?" Xuân Nguyệt run giọng hỏi.
Người đàn ông đã đưa Xuân Nguyệt tới đây, ngồi xổm người xuống, ôm đầu vẻ cực kỳ thống khổ, nghẹn ngào nói: "Vốn dĩ nhiệm vụ lần này Đội trưởng Âu không cần thiết phải đi, nhưng mà anh ấy đã lo lắng cho chúng em, liền cùng đi làm nhiệm vụ cùng với chúng em. Nhưng mà tất cả đều tại em…, em bị người khác đánh trộm, đội trưởng Âu đã đỡ hai phát súng cho em, một phát bắn thủng bờ vai, còn một phát khác đã bắn vào người sát ở bên cạnh trái tim của anh ấy..."
Câu nói kế tiếp Xuân Nguyệt đã không nghe thấy gì nữa. Khi cô nghe được đến đoạn viên đạn thủng thân thể Âu Văn Phú, sát ở bên cạnh trái tim của anh, thì đầu óc của cô cũng đã trở nên trống rỗng rồi! Xuân Nguyệt siết chặt hai cánh tay của mình lại, muốn áp chế lại thân hình của mình đang muốn phát run lên rồi. Nhưng khi cô nhìn thấy bộ dáng của Âu Văn Phú nằm kia vẫn không hề nhúc nhích, cả người Xuân Nguyệt đều muốn đóng băng lại! Cô không thể tin được, cái người đang nằm ở kia chính là người chồng của cô, là con người ở đêm tân hôn đã chiếm lấy tấm thân xử nữ của cô, lại còn nói với cô bằng một bộ dáng vô lại, nói cô chính là ánh trăng của anh!
Khi thấy dòng nước mắt của cô đang chảy xuống vô ý thức, một người người đàn ông khác liền vỗ vỗ lên bờ vai của Xuân Nguyệt nói: "Chị dâu à, kỳ thực chuyện này cũng không đến mức quá nghiêm trọng như vậy đâu. Bác sĩ nói rồi, đội trưởng Âu thân thể rất khỏe, hơn nữa aanh ấy đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm rồi! Chỉ là vì anh ấy cứ sốt cao mãi không lùi, trên miệng lại luôn luôn gọi tên của chị dâu, cho nên chúng em mới mạo muội mời ngài đến đây một chút."