Mục Vũ Phi tiến vào căn phòng xa hoa của Vũ Thiên. Vốn dĩ cô ở phòng của mình cũng thấy rất thoải mái. Thế nhưng mà, Vũ đại gia nhà ta lại nói, nếu muốn thân thiết với cô dâu của mình thì sẽ phải chạy rất xa. Như vậy thì thật ảnh hưởng đến tình thú vợ chồng! Mục Vũ Phi có ý đồ phản kháng, nhưng mà Vũ Thiên lại nói, nếu vậy sẽ cắt đứt nguồn lương thực của cô! Đây quả thực là đã chọc trúng vào mạch máu của Mục Vũ Phi. Cho tới nay tất cả tiền đều nằm ở trong thẻ của Vũ Thiên, còn Mục Vũ Phi cũng chưa từng bao giờ yêu cầu có thẻ phụ!
Được rồi, lòng người dễ thay đổi, cô chịu khuất phục rồi.
Lúc này Mục Vũ Phi cùng với Vũ Thiên chia nhau ra ngồi ở hai bên của ghế so pha. Còn Thượng Duyên và Phương Gián cũng chia nhau đứng thẳng ở phía sau lưng bọn họ. Mục Vũ Phi vẫn coi Thượng Duyên là một người bạn. Nhưng mà cô cũng biết, sự quyết tuyệt của Lương Ngọc Phi đã kí©h thí©ɧ đến Thượng Duyên. Tận trong xương Thượng Duyên có một luồng sức mạnh muốn xông ra chỉ đích danh đường đến. Bằng không ở trước mặt Mục Vũ Phi, cô vĩnh viễn cũng không thể đứng ở vị trí ngang bằng với Mục Vũ Phi. Trên lập trường làm bè bạn, cô cũng không có cách nào đối mặt với tất cả những gì mà Lương Ngọc Phi đã làm vì cô. Thượng Duyên có sự kiêu ngạo của bản thân mình, mặc dù Mục Vũ Phi có điểm không thích ứng, nhưng cũng sẽ không thể cưỡng cầu cô quá đáng được.
Tổng quản lý ở Làng du lịch tên là Trần Phó. Ông ta và một nữ nhân viên phục vụ đáng đứng ở phía đối diện với bọn họ. Trên mặt ông ta vẫn bình tĩnh một mảnh, nhìn không thấy có vẻ gì là bốn bề sóng dậy. Nhưng mà người nữ nhân viên phục vụ kia thì nơm nớp lo sợ, có chút không biết làm sao. Chuyện đã trải qua, thế nhưng mà Trần Phó có biết đến. Đêm qua thiếu phu nhân cùng thiếu gia đến nhà ăn để ăn bữa ăn khuya, thuận tiện nói với một nhân viên phục vụ đi ngang qua rằng, mang đến cho bọn họ một thực đơn. Thế nhưng nhân viên phục vụ kia tâm tình tỏ vẻ không tốt lắm, ngược lại, lại liếc mắt nhìn Mục Vũ Phi một cái, rồi bỏ đi. Chuyện này rất nhanh liền truyền đến trong lỗ tai của Trần Phó. Thế nhưng mà đã nhiều ngày nay, ông ta lại luôn gặp thiếu gia đi cùng với một cô gái còn trẻ có tên là Phương Lệ. Tuy rằng ông ta có nhận được điện thoại của Phương Gián nói rằng, thiếu phu nhân đã cầm quyền, nhưng mà đồng thời ông ta cũng đã nhận được một cú điện thoại nói, muốn ông ta thử xem mức độ nông sâu của thiếu phu nhân một chút. Cho nên ông ta đã để việc này ra sau đầu, không để ý đến nữa. Ai biết đâu, mới sáng sớm ông ta đã liền được Phương Gián thông báo: Vũ thiếu cùng thiếu phu nhân muốn gặp ông ta.
Mục Vũ Phi thấy Trần Phó đến tận bây giờ mà vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh như thế, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: "Làng du lịch này vốn là nơi để tiếp đón một ít những quan lại quyền quý. Nó cũng chính là áo cơm cha mẹ của chúng ta. Có một số những hành động có chút không thích hợp, sẽ làm kinh động đến khách hàng, như vậy là không tốt."
Trần Phó thu nhỏ thân mình lại: "Vâng, thiếu phu nhân giáo huấn rất đúng ạ. Là do thuộc hạ đã quản giáo không nghiêm..."
"Ông mà cũng còn biết là bản thân mình đã quản giáo không nghiêm sao!" Mục Vũ Phi đột nhiên nổi cơn giận dữ, liền đập vỡ một cái cốc. Trần Phó nhìn thấy như vậy liền sợ đến ngây người. Ông ta thực không nghĩ tới, đây cũng chỉ là một con nhóc còn chưa hiểu hết chuyện đời, thật không ngờ, con nhóc này lại không nể mặt mình như vậy. Hơn nữa cả người cô lại tỏa ra cái khí thế gϊếŧ người như vậy, khiến cho trong lòng ông ta không sao nén được mà run lên! Nội tâm của ông ta tuy rối rắm, thế nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn giữ bình tĩnh, vội vàng nhận tội. Người nữ nhân viên phục vụ kia, thế nhưng mà lại bị hù dọa sợ, trực tiếp ngã ngồi xuống dưới đất, khóc lên.
"Câm miệng!" Mục Vũ Phi không giữ được kiên nhẫn, hét to. Quả nhiên đã làm cho cô gái kia há hốc miệng, vẻ mặt hoảng sợ, đúng là muốn khóc cũng không thể nào khóc lên được rồi.
Mục Vũ Phi lạnh mặt, bước từng bước một tới gần cô gái nọ, trong mắt của cô hoàn toàn đều là sự nghiêm khắc: "Cô còn có mặt mũi mà khóc hay sao? Cô cho rằng, nơi đây là nhà của cô hay là cái chợ vậy? Cô cho rằng, bản thân mình là đặc biệt sao, đã là cha mẹ của cô, thì cho dù cô thế nào cũng phải nuông chiều cô hay sao? Cô đã chọc giận tôi, tôi khinh thường cô. Nhưng nếu là người khác gặp phải sự chế ngạo này của cô, thì việc giẫm chết cô còn đơn giản hơn việc giẫm chết một con kiến!"
Thượng Duyên nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm không khỏi thấy cảm khái! Cô nhóc này chính là một kẻ thuần lưu manh, làm bộ thuần lương cũng không thể nào làm bộ nổi!
Trần Phó có chút xấu hổ, da mặt rốt cuộc là không qua được rồi. Theo lý thuyết mà nói, đây chính là công việc thuộc phận sự của bản thân ông ta. Thiếu phu nhân làm như vậy, không thể nghi ngờ là đã dằn mặt mũi của ông ta rồi! Thật là sợ là quá đi? Trần Phó ngẩng đầu lên nhìn Vũ Thiên, ý muốn nói với Vũ Thiên ngăn lại cô dâu của mình. Thế nhưng ánh mắt lạnh lùng của Vũ Thiên lại làm cho trong lòng ông ta lộp bộp rơi xuống.
Mục Vũ Phi cũng không chịu bỏ qua động tác nhỏ này của Trần Phó, khóe miệng không khỏi gợi lên nhất ý cười lạnh lẽo, nói: "Trần Phó, ông đang nhìn nơi nào vậy? Ông cảm thấy đó mới chính là ông chủ của ông, còn tôi thì không phải có đúng không? Vẫn nghe nói, ông còn có một ông chủ khác nữa, đúng không?"
Trần Phó khẽ run rẩy, liền vội vã cúi đầu xuống, nói không có