Ván bài chơi được quá nửa, Mục Vũ Phi và Gấu Mèo độc chiếm vị trí đứng đầu, khiến cho ba cô gái còn lại bị tan nát cõi lòng không thôi.
"13 yêu." Gấu Mèo đẩy bài ra.
"Ách..." Bạch Hiểu Hiểu trợn mắt há hốc mồm, rồi sau liền hỏi lại, vẻ có chút không khẳng định lắm: "Gấu Mèo, cậu cũng bị tình trường thất ý (ý nói bị thất tình) rồi hả ?"
Nghe thấy lời ấy, gân xanh trên trán của Gấu Mèo đều nổi hết lên. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó chứ! Một Đức học trưởng mà thầm mến nhất kia, người ta lại đi tìm một cô gái xấu xí còn xa mới bằng tớ đây! Buồn cười nhất chính là, thời gian trước hắn còn nói với tớ rằng, tớ là người con gái tương đối đáng yêu, muốn tớ suy nghĩ cân nhắc đến hắn! Nhưng mà mấy ngày hôm trước hắn lại nói với tớ rằng, nữ sinh kia mỗi ngày đều gọi điện thoại cho hắn khóc lóc làm cho hắn mềm lòng! Ông đây liền quên luôn! Đúng là cái đồ ngốc không có mắt nhìn kia. Ông đây nguyền rủa bọn họ về sau sinh con trai thì không có đường tiểu JJ o0o, sinh con gái thì cả người mọc đầy vυ"!"
Mọi người kinh ngạc, thật sự là một câu nói oán độc... Đồng thời mọi người cũng cảm khái, chẳng lẽ Hiểu Hiểu thực sự chính là người có bộ dạng tướng mạo của vua chúa trong truyền thuyết hay sao?
Đánh bài tới nửa đêm thì Mục Vũ Phi đột nhiên che miệng vọt tới toilet trong phòng ngủ, ói lên ói xuống, cuối cùng phun đến mức, giống như đã phun hết cả mật xanh mật vàng ra vậy. Mọi người nơm nớp lo sợ vây quanh Mục Vũ Phi, vỗ lưng của Mục Vũ Phi để cho cô thuận khí .
"Phi Phi… " Thượng Duyên ngồi xổm xuống bên người Mục Vũ Phi, vẻ cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Có phải là cậu đã mang thai rồi hay không?"
Mục Vũ Phi lau khóe miệng một chút, hung tợn liền mắng: "Này, cái túi đồ ăn vặt Sa Kỳ Mã kia là do ai mua vậy? Nhất định là đã bị quá thời hạn sử dụng rồi ! Chúng nó đều bị mắc kẹt lại ở trong thực quản của tớ rồi. Tất cả những gì đó mà tớ đã ăn đều nuối không trôi, nhổ ra hết sạch rồi!"
Mọi người đều hóa đá, làm cái gì mà ầm ầm ào ào lên hết cả như vậy chứ!. Bạch Hiểu Hiểu trấn an Thượng Duyên nói: "Không phải là mỗi một cá nhân cũng đều có thể thực sự mang tướng mạo của vua chúa hay sao!"
Lời này thực sự giống như một lưỡi dao đâm chọc người ta vậy, Thượng Duyên rơi lệ đầy mặt. Cô bất quá chính là tò mò mà thôi, chính là thực sự chỉ nghĩ muốn lên mặt chủ tướng một phen cùng với Bạch Hiểu kia mà thôi, lại còn cứ tưởng, như vậy thiên bất toại nhân nguyện (trời không được như ý, nhưng người được như nguyện cầu)! Chẳng lẽ thực sự muốn làm chủ tướng hoàng đế còn cần phải có khí chất nữa sao? Chân tướng khí chất phải được phát ra từ bên trong nữa sao? Thượng Duyên ai oán nghĩ ~
Ngay trong lúc tất cả mọi người đã giả tán đi rồi, sau đó Thượng Duyên vẫn cứ ngồi xổm bên người Mục Vũ Phi như trước. Thượng Duyên biết, Mục Vũ Phi có lời muốn nói.
Hồi lâu, cuối cùng Mục Vũ Phi cũng mở miệng.
"Tớ biết là anh ấy yêu thích tớ! Thế nhưng mà cho đến cuối cùng tớ vẫn cảm thấy có điểm gì đó là lạ." Mục Vũ Phi chậm rãi nói."Cho tới bây giờ tớ cũng vẫn còn chưa từng bao giờ hỏi anh ấy vì sao lại phải kiên trì cùng với tớ như vậy! Mới đầu khả năng chỉ là ưa thích chút gì đó mà thôi. Đến khi theo đuổi, đến cùng dần dần trong lúc đó đã sinh ra tình cảm ! Trực giác của tớ đã nói với tớ rằng, nơi này có một số việc, chỉ sợ không phải chỉ là đơn giản như vậy."
"Nhưng mà cậu cũng yêu thích anh ấy mà, không phải sao?" Thượng Duyên thở dài, nói: "Có lẽ là người nào đó cũng chịu không thể làm gì với ai đó. Nhưng nếu như cậu đã thích anh ấy, thì không nên có những băn khoă như vậy."
Mục Vũ Phi thở dài, cho tới nay thật sự cô đã được bảo vệ quá tốt, Cô cũng đã nhanh chóng quên mất mình là con gái của một gia đình thế gia. Mà người đàn ông của chính mình cũng không phải là mặt hàng bình thường gì đó. Hồi nhỏ đọc chuyện cổ tích công chúa vương tử , kỳ thực đều là gạt người. Làm gì có nơi nào có thể có chuyện tốt đẹp như vậy được chứ? Cô làm sao lại có thể yên ổn, nhàn nhã sống loại cuộc sống bình thản này, mà vọng tưởng cứ tiếp tục một mực sống như vậy đây? Cuối cùng chỉ là tự mình cô đã suy nghĩ rất đơn thuần mà thôi.
Lau chùi miệng, Mục Vũ Phi chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nếu đây là một người, như vậy cô sẽ làm tốt sự chuẩn bị để nghênh chiến. Thật là làm cho người ta phải nhàm chán mà. Kết quả là đúng hay là không đúng như suy nghĩ của ông nội đã nghĩ kia, mình có thể bình bình thản thản mà trải qua cuộc sống như vậy cả đời. Hay là cô muốn tiếp tục bị lôi cuốn tiến vào trong cơn lốc xoáy thế tục này nữa đây...
"Đáng giá không?" Thượng Duyên đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
Mục Vũ Phi không nói năng gì! Có đáng giá hay không? Mục Vũ Phi cô đã sớm không còn có sự lựa chọn nữa rồi. Từ khi cô bắt đầu kết hôn cùng với Vũ Thiên, cô nên có loại giác ngộ này rồi mới phải!