Bỗng chốc bị Mục Vũ Phi chọc đến chỗ đau của mình, Hoa Nhu tức giận đến xanh cả mặt. Cô ta run rẩy chỉ vào Mục Vũ Phi, "Cô. . . Cô đúng là người đàn bà chanh chua!"
Mục Vũ Phi nở nụ cười. Cô cười đến mức phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang (*), "Cho nên tôi mới hỏi cô, tôi có cần phải nể mặt cô hay không, hả? Cô đã biết tôi là người đàn bà chanh chua, vậy mà còn muốn tỏ vẻ ra oai ở trước mặt tôi như thế! Đầu óc cô bị cửa kẹp hay là giống như bị lừa đá rồi hả? Thừa dịp tôi còn chưa thay đổi chủ ý, cô hãy nhanh chóng cút xéo đi cho tôi, đừng có ép tôi đánh cô đến gương mặt hoa đào nở!"
(*) Phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang: Dịch nghĩa: Gió mây đổi sắc, Mặt Trăng Mặt Trời không còn ánh sáng.
Lương Ngọc Phi thật muốn đánh mình. Việc kết luận quả nhiên không thể thực hiện quá sớm, đây chính là một người phụ nữ dữ dội và bạo lực!
"Đợi một chút!"
Vẫn luôn luôn chợp mắt, Phương Gián chợt nói chuyện. Trong nháy mắt Hoa Nhu chợt dấy lên niềm hi vọng. Thế nhưng nhìn đến biểu cảm lạnh nhạt của mọi người, cô ta mới giật mình. Mọi chuyện không hề tốt đẹp giống như sự tưởng tượng của cô. Giờ này khắc này, trái tim của cô đều đã nguội lạnh.
"Bạn học à, tôi cho rằng sự gia giáo là rất quan trọng. Trước khi tiến vào phòng của người khác cần phải gõ cửa phòng, có đúng không? Cho dù là Hoa hậu giảng đường, nếu muốn vào phòng làm việc của tôi cũng phải gõ cửa đó." Phương Gián nhàn nhạt cười nói.
Bạn học Thượng Duyên vội vã giơ tay lên, làm tư thế của một người bạn học tốt, "Hội trưởng! Tôi vẫn luôn luôn rất có lịch sự! Tôi chưa bao giờ tiến vào văn phòng của người khác mà không gõ cửa hết!"
Nói xong Thượng Duyên liền nện vào ghế so pha, cười như phát cuồng.
Đoạn đối thoại này, lời nói ngầm chính là, hoa hậu giảng đường tiến văn phòng đều phải gõ cửa, một cái người vô danh tiểu tốt như cô là có là cái gì? Ở địa bàn của ông đây, nghĩ muốn định khoe mẽ cái gì chứ (*)? Cô vẫn còn là một cái rễ xanh non lắm!
(*) Nguyên văn: Khoe bản nhạc gì
Những người quen biết với Phương Gián đều biết đến, Phương Gián bên ngoài là một quân tử, nhưng kỳ thực chính là một nam sinh cực kỳ xấu bụng. Những lời nói của anh đều giống như dao bổ, luôn luôn vô cùng tàn nhẫn!
Hoa Nhu bị nhục nhã hốc mắt đều đỏ ửng. Cô đặc biệt muốn nói lại một câu nói gì đó, thế nhưng không thể nói nên lời. Hoa Nhu gắt gao trừng mắt nhìn Mục Vũ Phi, sau đó xoay người kéo cửa ra. Tiếp sau đó Hoa Nhu liền nhìn thấy Vũ Thiên đang đứng ở ngoài cửa, tư thế đang chuẩn bị gõ cửa. Hoa Nhu lập tức đổi lại một bộ dáng biểu cảm lã chã chực khóc, muốn nhào vào trong lòng Vũ Thiên.
Vũ Thiên nghiêng người một cái, chợt tiến vào trong văn phòng, cánh tay ngược lại còn khép chặt cánh cửa.
Trừ bỏ Mục Vũ Phi, mọi người đều hóa đá rồi.
"Cô ta là ai vậy?" Thấy Vũ Thiên đến ngồi ở bên cạnh mình, Mục Vũ Phi thuận miệng hỏi.
"À, cô ta ấy hả, là người đã từng thổ lộ tình cảm với anh." Vũ Thiên lật giở tập tài liệu ở trong tay, trả lời vấn đề của Mục Vũ Phi.
"Hả? Hả? Cái gì kia? Việc thổ lộ này từ bao giờ vậy?" Máu bát quái trong cơ thể của Mục Vũ Phi liền sôi trào.
"Thời điểm vào năm học đại học thứ hai. Hôm ấy trong một buổi tối tự học, cô ta đã đứng ở trên giảng đường nói, muốn làm bạn gái của anh."
Mục Vũ Phi chờ câu nói tiếp theo của Vũ Thiên, kết quả phát hiện ra không có câu tiếp theo nữa! Hơn nữa Vũ Thiên cũng không có ý tứ muốn tiếp tục nói đến chuyện này nữa. Mục Vũ Phi nhìn nhìn sang Lương Ngọc Phi, người học cùng lớp với Vũ Thiên, ý bảo Lương Ngọc Phi nói tiếp.
"À. . ." Lương Ngọc Phi gian nan nuốt nước bọt, nói: "Cậu ấy đã hỏi tôi, ai vậy. . ."
Việc này. . . Mục Vũ Phi không thể không nói, kiểu nói này mới trâu bò làm sao! Đây mới chính là gϊếŧ người không thấy máu!
"Rồi sau đó…" Mục Vũ Phi dựng lỗ tai lên: “ Hơn nữa, sau đó Hoa Nhu còn cho rằng, dường như không có việc gì vậy, lại tiếp tục thổ lộ. Vũ Thiên nói… nói… nói rằng, ông nội của cậu ấy đã nói, phụ nữ phải khỏe mạnh thì mới sinh đẻ tốt được . . ."
Trong nháy mắt Mục Vũ Phi liền xù lông rồi. Cô nhào về phía Vũ Thiên, gắt gao nắm chặt lấy cổ của anh lắc trái lắc phải, "Em gái anh ấy (Câu chửi)! Có phải anh theo em, cùng nhau như vậy cũng là bởi vì… bởi vì nhìn thấy em khỏe mạnh, có khả năng sinh đẻ tốt hay không? ! Chú của anh! Chú của anh! Chú của anh ấy!"
Vũ Thiên cũng không có đẩy Mục Vũ Phi ra, bởi vì chính Mục Vũ Phi cũng không hề chú ý tới, bản thân cô đã có thể dùng tư thế thân mật để tiếp xúc đối với anh như thế nào đâu.
Lúc này Thượng Duyên vẫn còn đang ở đó nện xuống ghế so pha cười như phát cuồng. Cô cười đến mức Lương Ngọc Phi phải lo lắng, chỉ sợ Thượng Duyên cười đến không sao thở nổi nữa. Cho nên Lương Ngọc Phi càng không ngừng vỗ lưng của Thượng Duyên, để cho cô thuận khí .
Đong đưa mệt mỏi rồi, Mục Vũ Phi liền thở hổn hển ngồi xuống ở một bên. Cô thành thật trực tiếp hỏi thẳng Vũ Thiên: "Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, vậy vì sao anh lại không cùng với cô ta?"
Vũ Thiên tiếp tục cầm tài liệu lật giở, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Em đang nói đùa sao? Bộ dạng của cô ta nhìn khó coi như vậy!"
Mọi người liền bị phong hoá rồi. . . Hóa ra đại thần cũng là một kẻ háo sắc như vậy. . .
Mục Vũ Phi mặt đỏ tai hồng! Ừm! Việc này… việc này… việc này hơi giống với cách nói, bộ dạng trưởng thành của Mục Vũ Phi rất xinh đẹp, có đúng không nhỉ! Ừ ừ, đúng đúng, nói rất hay, nói rất hay.
Trải qua này một cuộc chiến tranh này, toàn bộ mọi người ở trong trường đều biết đến chuyện, Vũ Thiên và Mục Vũ Phi bây giờ là một đôi thân mật. Nếu như có người nào muốn thò một chân vào ở giữa hai người bọn họ, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tựa như Hoa Nhu kia vậy. Rất thảm!