Thời gian đóng cửa phòng ngủ của ký túc xá Đại học A phòng là 10 giờ ba mươi tối. Vũ Thiên đưa mấy người bọn Bạch Hiểu Hiểu đã được ăn uống xong xuôi trở về phòng ngủ, không để ý đến sự vùng vẫy của Mục Vũ Phi, cứ thế dẫn cô về nhà.
Khi ở trên xe Mục Vũ Phi thở dài nhìn Vũ Thiên lái xe. Xem ra gương mặt nhìn nghiêng hoàn mỹ của Vũ Thiên thật sự rất có sức hấp dẫn người khác. Hơn nữa gia thế chói mắt của Vũ Thiên quả thực chính là người gặp người yêu, xe gặp xe chở, hoa gặp hoa nở! Nếu như nói Mục Vũ Phi không có một chút cảm giác nào đối với Vũ Thiên thì thực sự là rất giả dối. Tuy rằng cô vẫn không thể nào vượt qua được điểm then chốt này về tâm lý, nhưng mà sự bất an này từ trong đáy lòng của cô vẫn cứ nảy sinh. Chính Mục Vũ Phi cũng biết, bản thân mình là một cô nhóc dã man không hơn không kém. Cô cũng không biết sự hài hòa giữa bọn họ còn có thể duy trì được bao lâu.
Tựa như là đã nhận ra sự bất an của Mục Vũ Phi, Vũ Thiên cười khẽ một tiếng.
"Em cứ yên tâm, anh sẽ không biến thành loại người giống như em đã tưởng tượng đâu. Nếu như anh thay lòng đổi dạ, ông nội của em sẽ bắn chết anh luôn đó."
Mục Vũ Phi ngây ra một lúc, tiếp sau đó liền nhanh chóng xù lông lên rồi ! Đồ con ngựa cố chấp này! Loại người này đúng là không có nhân tính thích nói cười đểu!
"Chết ông bác nhà anh ấy (một câu chửi)!"
"Em chú ý tìm từ đi! Quan hệ của hai chúng ta bây giờ là quan hệ hợp pháp đó. Nói đến bác của anh cũng chính là nói bác của em đó. Hơn nữa, anh lại không có bác."
Lần PK - đồ sát (*) này, Mục Vũ Phi rơi lệ đầy mặt, thất bại hoàn toàn rồi.
(*) PK: PK là viết tắt của cụm từ Player Killing, có nhiều nghĩa dịch ra tiếng Việt để hiểu. Thông dụng nhất là thuật ngữ này được sử dụng trong game – những trò chơi điện tử. Nó chỉ hành động của người chơi game hóa thân vào nhân vật cụ thể muốn tấn công, truy lùng để gϊếŧ một nhân vật khác trong trò chơi điện tử. Từ PK được sử dụng nhiều nhất trong các trò chơi game online, đặc biệt là game đối kháng.
Trong đoạn văn trên, ý tác giả muốn nói Mục Vũ Phi đã thua Vũ Thiên trong cuộc đấu khẩu giữa hai người.
Sau khi về nhà Vũ Thiên muốn đi tắm rửa. Mục Vũ Phi căm giận bắt đầu giặt quần áo. Những gì có thể giặt giũ, cô đều mang toàn bộ đi giặt giũ. Mục Vũ Phi giận dữ giặt sạch tất cả qυầи ɭóŧ cùng drap giường vỏ chăn của Vũ Thiên, xấu xa nghĩ, cứ để cho anh để trần PP (cái mông) mà ngủ không ngon đi!
Vũ Thiên sau khi tắm sạch sẽ liền phát hiện ra mình không có quần áo để mặc. Anh liền dùng chiếc khăn tắm vây quanh trên thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, đứng ở cửa phòng tắm trong phòng khách, nhìn chằm chằm Mục Vũ Phi đang khoan khoái giặt giũ quần áo. Nửa ngày vẫn không có được sự đáp lại, Vũ Thiên bước một bước dài đi đến trước mặt Mục Vũ Phi, mạnh mẽ liền ôm lấy cô.
Mục Vũ Phi sửng sốt, rồi sau đó mặt liền vọt đỏ bừng lên. Kèm theo một chút bản năng kháng cự, run rẩy, Mục Vũ Phi cảm nhận được vòm ngực vững chãi cùng với làn da thịt nóng cháy của đối phương. Mục Vũ Phi cảm giác xoang mũi của mình dường như nóng lên, tiếp đó cô xấu hổ và giận dữ mở miệng quát lớn: "Em gái nhà anh chứ (một câu chửi)! Không được phép dùng mỹ nam kế!"
Bên tai cô là hơi thở nhàn nhạt như có như không của Vũ Thiên, cùng lời trêu tức của anh, "Cái liệu pháp kêu đầy kích thíc này, anh không để ý mỗi ngày sẽ cho em dùng một lần đâu! Còn nữa, nếu như anh cũng không chăn ga giường, không có quần áo thế này, như vậy buổi tối hôm nay chúng ta liền cùng nhau ngủ đi! Anh biết em là người thích sự kịch liệt!"
Sự kịch liệt, sự kịch liệt, sự kịch liệt, sự kịch liệt... Cả đầu Mục Vũ Phi đều tràn ngập ba chữ này, tiếp sau đó Mục Vũ Phi hoa hoa lệ lệ chảy máu mũi rồi... .
"Anh… cái đồ sắc lang!" Mục Vũ Phi dùng nghĩa chính ngôn từ để chỉ trích Vũ Thiên.
Vũ Thiên bật cười. Cái bộ dạng thế này, rốt cuộc ai mới chính là ai mới chính là người sắc lang đây? Không nhìn Mục Vũ Phi, Vũ Thiên liền vậy cái khăn tắm ở quanh mình như vậy, đi tới thư phòng.
Dựa trên nguyên tắc, đánh không lại thì dùng chiến thuật ghê tởm chết anh, Ở thời điểm Vũ Thiên đi làm việc Mục Vũ Phi càng không ngừng ở ban công dùng máy sấy thổi qυầи ɭóŧ của Vũ Thiên. Cảnh tượng gió thổi qua, qυầи ɭóŧ của Vũ Thiên đón gió tung bay, làm cho cô không nhịn được mà bật cười ra thành tiếng. Mục Vũ Phi vừa cười lại còn vừa lăn lộn ở trên mặt đất. Lăn lộn xong, cô lại tiếp tục dùng máy sấy thổi! Thổi sấy được một nửa, lại lăn lộn...
Không thèm nhìn Mục Vũ Phi, Vũ Thiên âm thầm nghiến răng! Cổ nhân có câu nói rất hay, quân tử báo thù, mười năm không muộn! Vì phân tâm Vũ Thiên liền mở ra chiếc máy tính của bản thân mình ra, mở Game online CF, cầm chuột không ngừng nhằm bắn vào phụ nữ. Thấy không có người nào phản ứng, để ý tới chính mình, Mục Vũ Phi cũng bắt đầu giảm dần sự hứng trí của mình. Thế nhưng khi cô nhìn thấy trò chơi mà Vũ Thiên đang chơi kia, trong nháy mắt liền thấy phấn khởi rồi.
"A a, em cũng vậy, cũng có chơi cái trò chơi này! Anh để cho em chơi một lúc nhé!" Mục Vũ Phi áp thấp người xuống xem trò chơi. Lúc này cô đang mặc chiếc áo ngủ mát mẻ, hai chân thon dài liền đứng ở bên cạnh người Vũ Thiên. Bộ ngực cảnh xuân như ẩn như hiện.
Vũ Thiên nghiêng người nhìn cô một cái, giọng điệu có chút không tốt gầm nhẹ: "Trở về phòng của em, dùng máy tính của mình mà chơi đi!"
Mục Vũ Phi không hiểu ra làm sao lại bị Vũ Thiên đuổi ra khỏi thư phòng như vậy. Lúc gần đi, cô còn hận hận đá một cước lên ván cửa, tỏ vẻ hiện tại cô đang rất tức giận, rất tức giận, cực kỳ tức giận!
Người này, rốt cuộc là phát bệnh thần kinh gì đây nhỉ? !