Chương 7: Thích anh ấy

Edit: Đàm Nhật Vi

Beta: Vee

Vi là một cô gái sẽ giúp các bạn thỏa mãn với lịch ra chương trong thời gian tới. Welcome her

••••••

Sau khi Mộc Tiểu Nhã rời đi, mọi người Bạch gia cùng vây quanh, bọn họ vẫn duy trì khoảng cách đủ làm Bạch Xuyên thoải mái, thật cẩn thận tìm hiểu đêm nay ở Mộc gia đã có xảy ra chuyện gì.

“Tiểu Xuyên, bố mẹ Tiểu Nhã nói như thế nào?”

Lúc Bạch Quốc Du đưa công ty ra thị trường còn không hồi hộp như ở nhà lúc này.

“Họ đồng ý hôn sự của con với Tiểu Nhã sao?” Lý Dung hỏi tương đối cụ thể.

Muốn hỏi đều bị bố mẹ hỏi xong, Bạch Tranh cũng chỉ có thể đi theo sau em trai mình chờ đáp án.

Bước chân Bạch Xuyên không ngừng, xuyên qua phòng khách, bước lên thang lầu, vẫn đi tiếp lên tầng hai, mới phảng phất đáp lại ba chữ: “Không đồng ý.” Nói xong, anh tiếp tục đi lên phía trước, khóa mình trong phòng ngủ.

“Không đồng ý?” Ba người Bạch gia đứng tập trung ở cửa cầu thang.

“Aiz, kỳ thật cũng có thể hiểu.” Bạch Quốc Du lí trí hơn so với vợ mình một ít, tuy rằng trong lòng cũng có chút chua xót, nhưng vẫn có thể đứng ở lập trường bố mẹ Mộc gia để thấu hiểu vấn đề. Nếu ông là bố Mộc Tiểu Nhã, cũng sẽ không hi vọng con gái mình gả cho một người tinh thần không bình thường.

“Con đã nói không thể để Tiểu Xuyên một mình đến Mộc gia.” Bạch Tranh dường như có chút hối hận.

Bạch Xuyên không thích nói chuyện, suy nghĩ so với người bình thường lại không giống nhau, nếu người khác có giáp mặt mắng nó, nó cũng nhất định không phản ứng lại, cũng không biết đêm nay ở Mộc gia có chịu ủy khuất không. Lúc anh ở công ty, đều hận không thể đem Bạch Xuyên đến văn phòng đặt phía dưới mí mắt chính mình.

“Bạch Tranh, con kêu người chuẩn bị quà cáp, ngày mai ta và mẹ con tự mình đến Mộc gia nói chuyện.” Bạch Quốc Du tự hỏi một lúc, vẫn quyết định muốn tự đi một chuyến.

“Nếu bố mẹ bên Mộc gia vẫn không đồng ý thì sao?” Bạch Tranh hỏi.

“Cũng không có cách nào, không thể ép gia đình họ đem con gái gả tới nhà chúng ta.” Khả năng này không phải không có khả năng xảy ra.

“Vậy Tiểu Xuyện làm sao bây giờ? Tiểu Xuyên thích Tiểu Nhã như vậy, anh không thấy con vừa mới trở về liền mang bộ mặt mất mát đến mức nào sao?”

Nghĩ đến khả năng này, Lý Dung liền không nhịn được lo lắng.

“Tiểu Xuyên mất mát sao?” Bạch Quốc Du kinh ngạc nói, con của ông không phải vừa rồi có một bộ mặt giống trước đây hay sao?

“Đương nhiên là có, đàn ông các anh đúng là sơ ý, rõ ràng như vậy vẫn không nhìn ra.”

Bạch Tranh cũng đã không nhìn ra, yên lặng rời tầm mắt đi.

“Tóm lại, mặc kệ Mộc gia nghĩ như thế nào, chúng ta đều phải mang thành ý lớn nhất đến.” Bạch Quốc Du đưa ra quyết định.

Mộc Tiểu Nhã về đến nhà, phòng khách sớm đã không còn bóng bố mẹ, Mộc Tiểu Nhã thở dài một hơi, chuyển bước chân, đi tới thư phòng ở tầng một của bố.

Giơ tay trên cửa gõ nhẹ hai cái, rồi sau đó đẩy cửa bước vào.

“Bố mẹ muốn hỏi gì thì hỏi đi ạ.” Thong dong hướng bàn làm việc, Mộc Tiểu Nhã biết, khoảng thời gian mình đưa Bạch Xuyên rời đi, bố mẹ đã sửa sang lại suy nghĩ hỗn độn rồi.

“Con và Bạch Xuyên kết hôn thật sao?” Mãi cho đến giờ, Thẩm Thanh Di vẫn không tin nổi con gái mình thật sự kết hôn.

“Là thật.” Mộc Tiểu Nhã vô cùng nghiêm túc nói, “Ngày bà nội Bạch qua đời con đã cùng Bạch Xuyên đi đăng ký, hôm đó quá vội vàng, bố mẹ lại ở trường học coi thi, nên con chưa kịp nói chuyện với hai người.”

“Ngày cô Thôi qua đời? Vậy mấy ngày nay thì sao? Lúc chúng ta tham gia lễ truy điệu, người nhà Bạch gia cũng chưa có nói cái gì.” Mộc Nhược Chu nhíu mày nói.

“Đại khái là họ cũng cảm thấy quá đột ngột ấy ạ.”

“Có ý gì?” Thẩm Thanh Di khó hiểu.

“Mấy ngày nay quá nhiều việc, chuyện của con và Bạch Xuyên kết hôn, bọn họ cũng đến phút chót mới biết, hơn nữa bà nộia Bạch cùng ngày đó liền đi, bọn họ đại khái cũng còn không kịp tiếp nhận rõ ràng.” Mộc Tiểu Nhã giải thích.

“Vậy thái độ của người nhà Bạch gia đối với hôn nhân này thế nào?” Mộc Nhược Chu hỏi, nếu người nhà Bạch Xuyên cũng như bọn họ, biết đến cuộc hôn nhân bất ngờ không kịp phòng này, không biết họ sẽ phản ứng như thế nào.

“Kỳ thật…” Mộc Tiểu Nhã cười khổ một chút, “Hôm nay lúc ở nghĩa địa, mẹ Bạch xuyên có hỏi qua con, có thật sự muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không.”

“Là có ý gì?” Thẩm Thanh Di nhạy cảm hỏi.

“Mẹ Bạch Xuyên nói, bọn họ thực sự hy vọng Bạch Xuyên có thể có bạn, nhưng cũng không muốn gò bó.”

“…” Nghe xong con gái thuật lại, tâm tình bố mẹ Mộc gia càng trầm trọng. Lời này cho thấy cái gì? Là gả cho Bạch Xuyên, người nhà Bạch gia cũng không có làm gì liên quan đến khuyên bảo hay hướng dẫn, hoàn toàn là con gái nhà mình tự nguyện.

"Vì sao con muốn cùng Bạch Xuyên kết hôn?" Thẩm Thanh Di khó hiểu nói, "Là vì di nguyện của cô Thôi sao?"

Làm nhiều năm hàng xóm, quan hệ của Thẩm Thanh Di cùng bà Bạch vẫn luôn khá tốt, cũng hiểu rõ suy nghĩ của bà. Trước đây, khi bà nội Bạch cùng bà nói về tương lai của Bạch Xuyên, Thẩm Thanh Di thậm chí còn lạc quan khuyên bảo, nói trên đời này rồi sẽ có một cô gái thấu hiểu được con người của Bạch Xuyên, không quan tâm nó tình trạng đặc biệt này của thằng bé.

Nhưng bản tính con người vốn là như vậy, giữa người đứng xem và người trong cuộc, sẽ có sự bất đồng trong cư xử và thái độ. Bà bội phục, kính nể cô gái cả đời sẽ không nghĩ tới sự khác biệt của Bạch Xuyên, nhưng bà không hi vọng đó là con gái mình.

Tựa như nữ chính mỹ lệ trong điện ảnh, mỗi người đều thưởng thức và bội phục nữ chính đã chấp nhận trả giá và bao dung vì Johan, nhưng cô cực khổ như thế nào, lại không phải ai cũng có dũng khí trải qua.

"Con thích Bạch Xuyên." đây là câu trả lời Mộc Tiểu Nhã dành cho mẹ.

Cô biết, đối với bố mẹ, không có một lý do gì có thể mạnh hơn là cô thích. Để làm bố mẹ thêm tin tưởng, Mộc Tiểu Nhã bổ sung, "Kỳ thật con đã thích Bạch Xuyên từ lâu, bố mẹ cũng biết con trước kia rất thích sang nhà bà Bạch tìm Bạch Xuyên. Cho nên mấy hôm trước, Bạch Xuyên bỗng nhiên chạy tới đây tìm con cầu hôn, con đã rất hạnh phúc, không chút suy nghĩ liền đồng ý với anh ấy rồi."

“Bạch Xuyên tìm con cầu hôn, con có nghĩ tới nó có thể là vì bà nội nó hay không?” Mộc Nhược Chu nhắc nhở.

“Con có nghĩ, cũng có hỏi qua.”

“Vậy nó trả lời như thế nào?”

“Bạch Xuyên nói, bà Bạch nói anh tìm người anh thích để kết hôn, sau đó đến tìm con.” Mộc Tiểu Nhã trả lời.

Vợ chồng Mộc gia lại lần nữa trầm mặc, Bạch Xuyên là người tự kỉ, người tự kỉ có một đặc điểm lớn là không hiểu cách giai tiếp với người, bọn họ sẽ không nói dối, càng sẽ không tìm lí do giải vây cho mình, cho nên khi họ nói ra, nhất định là do cảm thụ chân thật của nội tâm họ. Bạch Xuyên nói thích Mộc Tiểu Nhã, vậy nhất định là thật sự thích.

“Tiểu Nhã, con có nghĩ tới, cùng Bạch Xuyên ở bên nhau thực sự vất vả?” Mộc Nhược Chu nhịn không được nhắc nhở.

“Đúng vậy Tiểu Nhã, Tiểu Xuyên tuy là một đứa trẻ tốt, cũng rất thông minh, nhưng nó có bệnh tự kỷ, nó không thể biểu đạt tình cảm của mình giống người bình thường. Con thích nó, có khi không quá mấy ngày sẽ bị hiện thực đánh thức. Đến lúc đó, khả năng cả hai đứa sẽ cùng chịu tổn thương.” Thẩm Thanh Di liền nói bổ sung với chồng.

“Bố mẹ, con đã nghĩ tới rồi, nhưng con muốn thử một lần.” Mộc Tiểu Nhã nói, “ Con đã nghiêm túc suy xét rồi mới cùng hai người nói chuyện.”

Bố mẹ đang lo lắng điều gì, thật ra Mộc Tiểu Nhã có thể hiểu, nhưng sống lại một lần, Mộc tiểu Nhã cảm thấy, kết cục của mình và Bạch Xuyên, cuối cùng thật giống nhau, cô phát bệnh qua đời, anh trở thành người góa vợ. Không, hẳn là sẽ tốt hơn một ít, là đời này Bạch Xuyên có thể tránh được vận mệnh hủy dung, trở thành một người đàn ông đẹp góa vợ.

“Còn du học thì sao?” Thẩm Thanh Di lại hỏi.

“Con không đi.” Du học, ngay từ đầu Mộc Tiểu Nhã đã không nghĩ tới nữa.

“Không đi? Đi SG học thiết kế, không phải đây là giấc mộng của con từ trước đến nay sao?” Thẩm Thanh Di không thể tin nổi nói.

“Mẹ, chuyện này về sau con sẽ từ từ giải thích.”Mộc Tiểu Nhã biết mình chuyển biến quá đột ngột, những sự việc liên tiếp kia cũng làm cha mẹ khó tiếp nhận. Nhưng cô không thể nào nói ra sự thực, cô bốn năm sau mới có thể bùng phát bệnh di truyền, bây giờ chắc chắn là tra không ra. Mà điều duy nhất cô có thể làm, chính là đem thời gian còn lại dùng để làm bạn với họ.

“Mẹ, con thật sự muốn gả cho Bạch Xuyên, tựa như lúc trước mẹ muốn gả cho bố vậy, hai người đồng ý đi mà.” Nói đạo lý có vẻ cũng khá nhiều rồi, Mộc Tiêu Nhã bắt đầu chiến sách làm nũng.

“Đến giấy đăng ký cũng lãnh rồi, con còn cần chúng ta đồng ý sao?” Thẩm Thanh Di tức giận đẩy con gái ra.

“Chuyện này là con không đúng, nhưng lúc ấy không phải tình huống khẩn cấp sao, hơn nữa sau đó thật sự con đã quên, thực xin lỗi mà.” Mộc Tiểu Nhã không màng mẹ ghét bỏ, không biết xấu hổ dán lại.

Thẩm Thanh Di bất đắc dĩ liếc mắt nhìn chồng, Mộc Nhược Chu trong mắt cũng tràn đầy bất đắc dĩ, đúng như vợ ông nói, con gái và Bạch Xuyên đã lãnh chứng, bọn họ dù phản đối, cũng không thay đổi được sự thật là con đã kết hôn. Hơn nữa, là giáo viên hơn hai mươi năm, bọn họ rất rõ ràng, có một số việc, bọn nhỏ chưa từng trải, trưởng bối lại dạy đạo nhiều, chúng vẫn cứ không nghe.

Nhưng làm cha mẹ, việc con gái kết hôn, mình lại biết được trong tình huống như vậy, trong lòng hụt hẫng: “Chuyện này bố và mẹ con còn muốn xem xét thêm chút nữa.”

“Vậy hai người muốn xuy xét bao lâu?” Tiểu Nhã hỏi.

“Suy xét xong rồi, lúc đấy sẽ nói cho con.” Nói xong, Mộc Nhược Chu lạnh nhạt đứng dậy rời đi.

Thẩm Thanh Di thấy chồng rời đi, để lại cho con gái một ánh mắt ‘tự cầu phúc đi’, cũng rời đi theo.

Thư phòng trống trơn, Mộc Tiểu Nhã yên lặng xoa xoa trán, bỗng phụt một tiếng bật cười. Bố mẹ cô thật là, làm cả đời giáo viên, thông tình đạt lý, trước nay đều không ép cô phải làm chuyện này hay không thể làm chuyện kia. Trong lòng họ chỉ có xem cô có đồng ý hay không, sự xem xét này cũng chỉ là một sự xem xét cho có mà thôi.

Hai người họ suy nghĩ cả tối, hỏi cô nhiều vấn đề như vậy, nhưng toàn bộ quá trình đều không có một câu cưỡng ép cô bỏ Bạch Xuyên, mà chỉ từng chút phân tích lợi và hại trong đó, hỏi cô đã nghĩ kĩ chưa.

Cẩn thận suy nghĩ 26 năm đời trước, trừ bỏ một ít thời gian sống đoản, không có nổi một mối tình, không có nhiều thời gian ở bên cạnh bố mẹ ra, thì Mộc Tiểu Nhã cảm thấy cả đời kia của cô thật hạnh phúc.

Một trận gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi tới, giấy Tuyên Thành trên bàn xôn xao, Mộc Tiểu Nhã dùng cái chặn giấy chặn lại, lại đi đóng cửa sổ. Đối diện cửa sổ thư phòng và sân nhà bà Bạch, hiện giờ bà Bạch không còn nữa, trong sân đen như mực không một ngọn đèn, hết sức trống vắng, bỗng làm Mộc Tiểu Nhã vắng vẻ khó chịu.

Nếu bốn năm sau mình rời đi, ba mẹ nhìn phòng ngủ cô, sẽ giống bây giờ cô nhìn sân nhà bà Bạch sao?

Hay là, sẽ càng khổ sở hơn.