Điện hạ, chúng tôi cũng không biết Bạch tiểu thư làm sao, vẫn thét chói tai, còn nói ‘”Đừng tới đây “ nên chúng tôi không dám tới gần.” Một người đàn ông trong đó giải thích.
Biết rõ Bạch Chỉ Ưu còn trong phòng, An Cẩn Dật yên tâm.
Đi đến bên giường, vén chăn lên, không có người.
An Cẩn Dật chợt thấy cửa tủ quần áo nhúc nhích, anh chậm rãi bước tới gần, đưa tay đặt lên tay cầm mở cửa, dùng sức kéo ra.
Quả nhiên Bạch Chỉ Ưu trốn ở bên trong, bộ dáng vô cùng chật vật, lấy một cái áo khoác lớn trùm lên đầu của mình, cả người đang run rẩy.
An Cẩn Dật không nhịn được đau lòng, vươn tay muốn ôm cô.
Lại bị Bạch Chỉ Ưu đẩy ra, giọng nối càng thêm sợ hãi, “A a a, không được qua đây, không được đυ.ng tôi.”An Cẩn Dật nhíu mày, nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Bảo bối, em bị sao vậy, anh là An Cẩn Dật.”
Nghe được giọng nói của An Cẩn Dật, Bạch Chỉ Ưu vội vàng kéo ao khoác trên đầu xuống, đáng thương nhìn anh, nhào vào trong ngực của anh, khóc lớn: “An Cẩn Dật, làm em sợ muốn chết, hu hu hu.. “
An Cẩn Dật đau lòng sờ lên mặt Bạch Chỉ Ưu, vẻ mặt đã sợ tới xanh mét rồi, mặt mũi đầy vệt nước mắt, đau lòng nói: “Bảo bối của anh, sao em lại sợ tới như vậy hả?”
“Vừa rồi a..” Bạch Chỉ Ưu đang muốn nói, lại kêu to.” Chỉ vào sau lưng An Cẩn Dật, run rẩy nói: “Chính là nó!”
An Cẩn Dật nhanh chóng quay đầu lại, lấy cây súng ngắn màu bạc từ bên hông, “bang——” một tiếng, tiêu diệt đồ vật làm cho Bạch Chỉ Ưu sỡ hãi.
An Cẩn Dật không khỏi có chút xấu hổ, lo so hơn nữa ngày, anh mớI phát hiện Bạch Chỉ Ưu đang nói là con gián.