Bạch Chỉ Ưu bị ném đại
não rối loạn một cái, vừa muốn ngồi dậy, thì bị An Cẩn Dật chế trụ.
"Bảo bối, em vừa ám chỉ với ông xã rõ ràng như vậy, nếu như anh không biểu hiện chút gì đó, chẳng phải rất có lỗi em sao?" An Cẩn Dật cười tà khí, cười
đến run rẩy hết cả người.
"Ai ám chỉ với anh cái gì, anh đừng hiểu sai ý..." Hai tay của Bạch Chỉ Ưu ở trên ngực An Cẩn Dật.
"Hửm? Không phải em không chờ đợi được muốn làm bà xã của anh sao?"
"Mới, mới không có chuyện đó, anh đừng nói lung tung!"
"Qủy nghịch ngợm không thành thật, nên phạt."
An Cẩn Dật cúi đầu, hôn lên cổ Bạch Chỉ Ưu, chọc cho
cô ngứa ngáy khó chịu.
Sau khi tạo một trái dâu tây trên cổ, An Cẩn Dật lại hôn chỗ khác, thỉnh thoảng còn lè lưỡi trêu đùa Bạch Chỉ Ưu.
Rậm rạp chằng chịt dấu hôn lưu luyến ở trên cổ Bạch Chỉ Ưu, cuối cùng chậm rãi rơi vào ngực.
Cả người của Bạch Chỉ Ưu tê dại đã sớm mất đi năng lực phản kháng.
Môi của An Cẩn Dật rơi vào bộ ngực mềm mại của Bạch Chỉ Ưu, mùi thơm cở thể mê người của cô bay vào trong mũi An Cẩn Dật.
Hít một hơi thật sâu, An Cẩn Dật ngồi xuống, không cảm giác nặng nề nữa, Bạch Chỉ Ưu cũng chầm chậm khôi phục lý trí.
Bạch Chỉ Ưu cúi đầu nhìn qua, từ cổ đến ngực đã rậm rạp chằng chịt dấu hôn, hoặc sâu hoặc cạn, vừa vặn là dấu vết mập mờ của hai người.
"Anh, anh, đêm nay đi ngủ phỏng của em! Em phải ngủ trên giường lớn của anh!" Bạch Chỉ Ưu tiến vào trong chăn, giọng buồn bực truyền tới.
An Cẩn Dật buồn cười nhìn chăn đang phồng lên, vẫn đáp ứng, "Được, ngủ ngon."
Nghe được tiếng đóng cửa, Bạch Chỉ Ưu mới chậm rãi lộ ra đôi mắt to, xác định người đã rời khỏi đây mới vén chăn lên, thở ra từng ngụm từng ngụm.
Xoay người, ngửi được trên chăn, gối đều là hơi thở của An Cẩn Dật, Bạch Chỉ Ưu cười
rất ngọt thật hạnh phúc, sau đó trong bầu không khí an tâm này từ từ tiến vào mộng đẹp.