Bạch Chỉ Ưu giống như có một giấc mơ, nó dài dằng dặc lại kinh khủng.
Cô mơ thấy cô chết, sau đó trở về thiên đường, thấy được Thượng Đế hiền lành.
Cô nhớ rằng Thượng Đế nói với co, trời xanh thương xót vận mệnh cô nhi của cô, vì vậy quyết định cho cô hoàn dương.
Ngay từ đầu cô còn thật cao hứng, khi cô hưng phấn hỏi, vậy An Cẩn Dật cũng có thể hoàn dương sao?
Vẻ mặt Thượng Đế bi thương, chậm rãi nói, thiên đường chưa từng có chuyện tùy tiện để người chết hoàn dương như vậy, bởi vì thân thế đáng thương của cô, hơn nữa An Cẩn Dật nguyện ý dùng sinh mệnh của anh để đổi cho cô được sống lại! Cho nên An Cẩn Dật phải chờ một trăm năm mới có thể sống làm người một lần nữa!
Lúc nghe được tin tức này, tim của Bạch Chỉ Ưu giống như bị kim đâm, đau đến không cách nào hô hấp, là nặng nề như vậy!
Một khắc đó cô thật muốn nói thô tục, muốn kiêu ngạo khinh thường nói với An Cẩn Dật: "Tôi không cần anh đồng tình! Không cần anh vì tôi mà buông tha cho bản thân, không cần anh tự mình đa tình! Cả đời này tôi cũng không cảm kích anh đâu!"
Nhưng cô không cách nào nói ra miệng, chỉ cảm thấy đau đớn đến ngất.
Lần nữa mở mắt, là trần nhà màu trắng, ngây ngốc vài phút, mắt của cô mới co chút sinh khí, nhìn chung quanh, là gian phòng An Cẩn Dật chuẩn bị cho cô, căn phòng màu trắng như nơi ở mộng ảo của Thiên Sứ!
Cô mãnh liệt từ trên giường ngồi xuống, trong đôi mắt che kín tuyệt vọng hoảng sợ!
Cô vội vã xuống giường, ngay cả dép lê cũng không mang, vừa mở cửa phòng, thì có một nữ giúp việc đi tới.
Bạch Chỉ Ưu không nói hai lời, bắt lấy tay người kia, vội vàng hỏi: "An Cẩn Dật đâu?"
Giọng nói run rẩy mang theo sợ hãi không khó phát giác.
Người giúp việc rõ ràng bị Bạch Chỉ Ưu dọa, lắp bắp nói: "Ở, ở gian phòng kia..."
Tiếng nói chưa dứt, Bạch Chỉ Ưu đã chạy đi.
"An Cẩn Dật!" Người còn chưa mở cửa, giọng nói của Bạch Chỉ Ưu đã bật tới tám độ, vội vàng đẩy cửa phòng!
Thì thấy An Cẩn Dật không còn sinh khí nằm ở trên giường của mình, trong nháy mắt, nước mắt của Bạch Chỉ Ưu như vỡ đê, ủy khuất đè nén lâu như vậy toàn bộ bộc phát!
Cô nhào đến bên giường An Cẩn Dật, gắt gao nắm tay của anh, khóc như mưa, giọng nói như người bệnh tâm thần.
"An Cẩn Dật, anh ngủ gì mà ngủ, anh tỉnh lại cho em! Em không cần anh vì em mà chết, không cần anh tự mình đa tình, em không muốn anh chết! Không muốn anh chết! Nghe thấy không!"
Bác sĩ ở bên cạnh khó xử nhìn Bạch Chỉ Ưu, "Bạch tiểu thư..."
"Hu hu hu.” Tiếp tục khóc, không để ý tới người ta.
"Không nên khóc như vậy!"
"Hu hu hu.” Người chết không phải vợ ông, đương nhiên ông không buồn.
"Điện hạ, cậu ấy không chết!"
"..." Sửng sốt một giây, Bạch Chỉ Ưu quay người nhìn chằm chằm vào bác sĩ, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ông vừa mới nói gì!".