Bạch Chỉ Ưu sửng sốt một chút, lập tức cuống quít giãy giụa, tránh né An Cẩn Dật đang ‘dụ dỗ’ đầu lưỡi của mình, bất đắc dĩ bị nụ hôn tiến công mạnh mẽ này làm cho thất bại.
Chỉ có thể yếu ớt hé miệng, ngây ngốc phối hợp với An Cẩn Dật.
Một lát sau, Bạch Chỉ Ưu cảm giác đôi môi của mình sắp bị An Cẩn Dật mυ"ŧ tê rần, bất mãn kháng nghị: "Ưm ưm ưm, miệng của em đau quá, anh nhẹ một chút á."
Nụ hôn của An Cẩn Dật dần dần đi xuống, nhẹ nhàng lưu lại một dấu hôn trên cổ trắng nõn của Bạch Chỉ Ưu, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào.
"Vì để tránh cho nhóm lửa thiêu núi, bảo bối em vẫn nên phối hợp một chút với chồng em đi."
Trên cổ Bạch Chỉ Ưu có cảm giác ngưa ngứa làm cho cô không chịu được, không nhịn được cười ra tiếng, "Haha”
Rốt cuộc An Cẩn Dật vẫn ngừng động tác, nguyên nhân? Vừa rồi bầu không khí rất tốt, nhưng bị Bạch Chỉ Ưu cười như vậy, bầu không khí cũng bị phá hư rồi. Hứng thú của anh không còn, đành phải lập tức thắng lại.
Đầu đầy vạch đen nhìn cô gái nhỏ vẫn còn đang cười, cười đến run rẩy hết cả người.
"Bảo bối..." Lần đầu tiên An Cẩn Dật làm ra dáng vẻ ấm ức, như một đứa trẻ oán trách, "Em cười không đúng lúc rồi..."
“Ha ha ha? Cười là một chuyện không cách nào khống chế được. Quan trọng là anh làm cho cổ của em bị ngứa, nên em không nhịn được nha."
Lần này An Cẩn Dật thật sự hết chỗ nói, ngay cả lời nói cũng không muốn nói, trong lòng âm thầm lau mồ hôi, bé này thật quá không hiểu lãng mạn rồi.
"Đi thôi đi thôi, nghỉ ngơi đủ rồi, cười đủ rồi thì tiếp tục hành trình của chúng ta đi!" An Cẩn Dật đứng lên, hít một hơi thật sâu, xua đi tìиɧ ɖu͙© trong người.
“Go!" Bạch Chỉ Ưu sảng khoái đi nhanh về phía trước, hoàn toàn không thèm để ý chuyện An Cẩn Dật vô duyên vô cớ 'Phi lễ' cô vừa rồi.
Bọn họ tìm một khu đất trống, trải một tấm thảm, hai người bắt đầu bày ra thức ăn và nước uống.
An Cẩn Dật nhặt được một đống diêm lớn, sau đó châm lửa, dùng một cái xiên sắt đâm vào trong con gà, sau đó nướng trên lửa.