Nghe được An Cẩn Dật trêu chọc, Bạch Chỉ Ưu vừa tức vừa thẹn mà lấy tay vỗ mặt nước một cái, bọt nước văng khắp nơi, tung tóe đến ánh mắt hai người.
"Em mới không cần luyện tập với anh đâu! Luyện xong cũng không dùng với anh! Hừ!"
Bạch Chỉ Ưu hờn dỗi mà đứng lên, cũng không quay đầu lại đi về phòng ngủ.
Vẫn ngồi trong bồn tắm khóe môi An Cẩn Dẩn nở nụ cười nghiền ngẫm, hai tay mở rộng, tùy ý để cả người chìm vào đáy nước một lần nữa.
Đôi mắt yêu mị đóng chặt lại, nhưng tươi cười vẫn yêu nghiệt như cũ.
Hình như Bảo bối tức giận? Có phải nên đi dụ dỗ một chút hay không?
Trong lòng người nào đó đang suy nghĩ, tính toán biện pháp nào đó để dỗ dành cô.
Đợi đến lúc An Cẩn Dật chính thức rửa mặt xong đi ra phòng tắm, đã là chuyện hơn 9h.
Bạch Chỉ Ưu nằm ở trên bệ cửa sổ, hai tay nâng cằm của mình, tròng mắt lộ ra một chút thâm tình, ngắm nhìn phương xa.
An Cẩn Dật đi tới, lấy tay khẽ vuốt tóc Bạch Chỉ Ưu, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, căn bản không muốn để ý đến anh!
"Bảo bối ~~~ hôm nay thời tiết thật tốt!" An Cẩn Dật kỳ lạ nói, giống như đang ám chỉ cái gì.
"Hừ!" Bạch Chỉ Ưu liếc mắt, tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Ơ? Còn tức giận hửm? Vốn muốn dẫn em ra ngoài chơi, nếu tâm tình em không tốt vậy thì quên đi." An Cẩn Dật giả bột thất vọng nói, quay người muốn đi, trong lòng vẫn gắt gao đợi phản ứng của Bạch Chỉ Ưu.
Theo anh biết, Bạch Chỉ Ưu thích nhất đi chơi dã ngoại.
Quả nhiên, vừa mới rầu rĩ không vui một giây sau ánh mắt Bạch Chỉ Ưu sáng lên, tranh thủ thời gian quay đầu kéo tay An Cẩn Dật, hưng phấn hỏi: "Có thật không vậy?! Anh vừa mới nói là sự thật sao?"
An Cẩn Dật lười biếng ngáp một cái, không để ý nói: "Không phải tâm tình em không tốt sao?"
Bạch Chỉ Ưu ôm tinh thần đánh chết cũng không thừa nhận, nói lại: "Đâu có! Tâm tình em thật tốt! Nếu có thể đi ra ngoài chơi! Tâm tình em còn tốt hơn! Hi hi "
"Như vậy" An Cẩn Dật cố ý kéo dài giọng nói, trực tiếp kéo hứng thú của Bạch Chỉ Ưu, "Nhưng đến phiên tâm tình anh không tốt rồi, anh không muốn đi nữa