Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Xã Hờ Không Cho Tôi Đem Zai Về?

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
9.

Chu Vạn và tôi ly hôn.

Nhưng bên ngoài chúng tôi vẫn là một đôi, tôi đã hứa với anh ấy rằng sẽ tiếp tục diễn như cũ, anh ấy vẫn sẽ trả cho tôi đúng hạn hai triệu hàng tháng mà anh ấy đã hứa.

Tôi đoán anh ấy không muốn gặp tôi, và tôi cũng không thể gặp anh ấy ngay cả khi về nhà, nên tôi ổn định công việc trong làng giải trí và hiếm khi về nhà.

Sau khi chương trình tạp kỹ "Tình yêu" kết thúc, số người theo dõi trên weibo của tôi đã tăng thêm năm triệu, và tôi đã từ một nghệ sĩ tuyến mười tám trở thành nữ nghệ sĩ hạng ba.

Lời mời từ các chương trình tạp kỹ đua nhau đến với tôi.

Tôi dường như nhìn thấy rất nhiều tiền đang bay về phía mình.

Vào ngày tổ chức tiệc mừng, Phù Lan, người đang ghép CP với tôi, muốn nâng cốc chúc mừng tôi: “Chỉ Chỉ, rất vui được gặp em, chúng ta cùng uống một ly nhé.”

Khả năng uống rượu của tôi ở mức trung bình, nhưng mà tối nay tôi đã uống rất nhiều rồi, uống thêm nữa sợ sẽ say mất.

Nhưng với tư cách là người mới trong làng giải trí, tôi không thể không nể mặt anh ấy nên đành phải uống cạn ly rượu.

Không ngờ một bàn tay to lớn vươn tới giật lấy ly rượu của tôi: “Xin lỗi, vợ tôi không giỏi uống rượu, ly này tôi uống thay cô ấy”.

Tôi quay lại nhìn người đó, sao lại là Chu Vạn?

Điều khiến tôi bối rối hơn nữa là nhà sản xuất thường hay hất mặt lên trời nay lại chạy về phía Chu Vạn như một con cún, ông ta dừng lại trước mặt anh.

"Chu tiên sinh, sao anh lại tới đây? Nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ ra đón anh."

Đầu óc tôi nặng trĩu, say khướt, bắt đầu loạng choạng như sắp ngã xuống.

May thay một đôi tay đã kịp thời ôm lấy eo tôi, sau đó tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Tôi đã được nâng lên.

Chu Vạn bế tôi lên, nhìn đám người đang kinh ngạc, bình tĩnh nói: "Mọi người chơi vui vẻ, tính tiền vào tài khoản của tôi."

Sau đó anh ấy đưa tôi đi.

Anh ấy không phải không thích ra ngoài sao? Đây thật sự là Chu Vạn sao? Chẳng lẽ là anh trai song sinh của anh?

Tôi nép vào vòng tay anh không khỏi cười khúc khích, dường như hiện tại anh ở đây là vì tôi mà thôi.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện ly hôn, tôi vùng vẫy muốn xuống thì bị anh vỗ nhẹ.

Anh nói với giọng khàn khàn: "Chỉ Chỉ, đừng cử động."

Chết tiệt!

10.

Sự thay đổi đột ngột của Chu Vạn khiến tôi không dám cử động, để mặc anh ôm tôi rời đi.

Sau đó, anh đưa tôi đến phòng tổng thống của khách sạn thuộc Tập đoàn Chu gia.

Sau khi đặt tôi lên giường, anh ấy đi vào phòng tắm, tôi nghe thấy tiếng nước chảy.

Trong tình huống này, chúng tôi ở cùng phòng có chút không thích hợp, lúc tôi rón rén đi đến cửa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị người bế lên.

Mái tóc đen ngắn của Chu Vạn hơi ướt, những giọt nước trượt xuống má và cằm chạy thẳng vào trong áo sơ mi trắng của anh, anh lẩm bẩm: “Sao em lại chạy?”

Tôi được đặt trở lại giường, nhìn anh, anh nói: "Chỉ Chỉ, ít nhất anh đã cứu em. Sống với anh giống như sống với sói dữ sao?”

Cánh tay của anh ấy áp sát vào tay tôi, nhiệt độ trên người anh ấy dần dần tăng lên, có nguy cơ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Anh ấy không phải không thích tôi sao?

Vậy tại sao anh lại chạm vào tôi?

Nhưng chưa đầy hai giây, anh đã đứng dậy khỏi giường, lấy điện thoại di động ra gọi điện: “Từ Nhan, đến khách sạn Chu.”

Từ Nhan là bác sĩ riêng của Chu Vạn, trong ba mươi phút trước khi anh ấy đến, tôi đã ngạt thở trong chăn, chỉ hở ra hai mắt.

Chu Vạn ngồi bên cạnh tôi, rót cho tôi một cốc nước ấm, nghiêm túc nói: “Sau này đừng uống rượu người khác tùy tiện đưa cho, giới giải trí rất phức tạp, em phải cẩn thận. "

Tôi bối rối.

Vì sao snh giống như biến thành một người khác, chẳng lẽ là bị lừa đá vào đầu?

Phải chăng anh ấy đã yêu tôi mất rồi?

11.

Trước khi anh kịp đợi câu trả lời của tôi, tiếng chuông cửa phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi.

Chu Vạn mở cửa đón Từ Nhan vào. Đối phương tiêm cho anh một mũi, dặn dò vài câu rồi rời đi.

Đánh thuốc mê là chuyện rất phổ biến trong giới giải trí, tôi nhận ra Phù Lan đã nó vào rượu của tôi.

Vì Chu Vạn giúp tôi uống rượu nên tôi mới thoát được lần này.

Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu tôi là người uống rượu?

Tại sao Phù Lan lại làm điều này?

Trước khi kịp nghĩ ra câu trả lời, tôi đã chìm vào giấc ngủ và ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong vòng tay của Chu Vạn, nhìn khuôn mặt đang ngủ say.

Tôi cảm thấy như bị năm tiếng sét từ trên trời giáng xuống đánh!

Tôi lại mộng du nữa à? Tối qua chúng tôi không phải ngủ riêng giường sao?

Tôi cụp mắt xuống nhìn, may thay quần áo của tôi vẫn còn ở đó, tôi nên chạy thật nhanh trước khi Chu Vạn kịp tỉnh lại mới được.

Tôi nhặt đôi giày cao gót rơi xuống đất lặng lẽ rời đi, nhưng vừa đến góc đường, tôi đã nghe thấy một đám người từ phía sau lối đi đi tới.

"Nghe nói Hà Chỉ và Phù Lan đã có một đêm lãng mạn ở đây. Nếu chụp được một tấm ảnh thì chúng ta sẽ kiếm được bộn tiền."

"Có người còn tung tin đồn rằng Hạ Chỉ kỳ thật đã kết hôn. Chẳng lẽ Phù Lan quan hệ vì tình yêu? Hay là hai người bọn họ đã kết hôn?"

"Mau, nhanh, ngồi xuống. Bọn họ vừa ra khỏi phòng, sắp có tin hot rồi!”

Làm sao các tay săn ảnh biết tôi đang ở khách sạn và số tầng cụ thể?

Hiện tại e rằng tôi không thể đi thang máy, chắc chắn sẽ có những tay săn ảnh khác đang ngồi xổm bên dưới.

Tôi đẩy cánh cửa dẫn đến cầu thang bên cạnh và định đi xuống, nhưng khi lên đến tầng 14, tôi cảm thấy như có một lực đẩy tôi từ phía sau.

Tôi lăn xuống cầu thang.

12.

"Chỉ Chỉ, mau tỉnh lại."

Có một giọng nói cứ gọi tôi, đầu óc tôi choáng váng, mí mắt không thể nhấc lên được.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy trần nhà trắng xóa trên đầu, mùi thuốc khử trùng khó chịu tràn ngập mũi tôi.

Tôi đang ở bệnh viện à?

“Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi, làm anh sợ chết khϊếp.” Một giọng nam lo lắng thu hút sự chú ý của tôi về phía anh.

Khuôn mặt này nhìn có chút quen quen, nhưng sao tôi hình như không nhớ ra được?

Tôi lắc đầu định tỉnh lại nhưng thứ tôi gặp phải là một cơn đau nhói ở đầu như kim châm.

Tôi giơ tay ôm cái đầu đang đau nhức của mình thì phát hiện nó được quấn băng: “Anh là ai?”

“Anh là bạn trai của em, Phù Lan, em không nhớ sao?” Người đàn ông sợ hãi nắm lấy tay tôi.

"Phù... Lan” Tôi đọc tên từng chữ nhưng vẫn không nhớ được gì: "Tôi bị sao vậy? Đầu tôi đau quá."

“Em đã mất trí nhớ, anh không nên cãi nhau với em, nếu không thì em cũng sẽ không tức giận bỏ chạy khỏi cầu thang mà ngã xuống.”

“Nếu quần áo không đủ dày, con của chúng tôi sẽ không thể sống sót rồi. Em đang có thai, nên phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Y tá sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Người đàn ông trước mặt tôi đưa cho tôi một tấm ảnh siêu âm B, cho thấy tôi đã mang thai được ba tháng.

Lúc này, tôi không còn có thể diễn tả cú sốc của mình bằng bất cứ từ ngữ nào nữa.

Khi tỉnh dậy, tôi đột nhiên có một đứa con?

“Điện thoại của tôi đâu?” Tôi không tin lời người đàn ông trước mặt nói lắm, nhìn anh ta mà không có chút hưng phấn nào.

Nếu anh ấy thực sự là bạn trai của tôi, tôi sẽ có rất nhiều thông tin về anh ấy trong điện thoại của mình.

Anh đưa chiếc điện thoại di động màu đen cho tôi, tôi lật xem cuốn album ảnh trong đó có hàng chục bức ảnh thân mật của tôi và anh.

Nhưng những bức ảnh đó rất trang trọng, như thể chúng được chụp trong một hoạt động nào đó, và càng có ít những bức ảnh về cuộc sống hàng ngày.

Nội dung trò chuyện trên WeChat về cơ bản là do tôi đơn phương gửi và anh ấy không trả lời nhiều.

Thật thờ ơ so với mối quan hệ bình thường phải không? Và hiện tại anh ta hành động như thể đứa bé quan trọng hơn tôi.

Ngoài ra, dù bị mất trí nhớ nhưng bản năng tôi rất ghét màu đen nên có lẽ tôi sẽ không mua điện thoại màu đen.

"Chỉ Chỉ, em đang hoài nghi anh đang nói dối em sao? Là lỗi của anh, không dám công khai quan hệ với em. Nếu em bằng lòng, bây giờ anh có thể công khai lên weibo được không? Tệ nhất là anh sẽ không còn có thể trở thành một thần tượng nữa. Nhưng em vẫn sẽ lấy anh chứ?"

"Dừng lại! Đừng nói nữa."

Tôi cần phải tiêu hóa loạt thông tin này: "Đừng công khai, cứ để vậy đi. Tôi muốn nằm một lát."

“Ừ.” Phù Lan đem điện thoại của tôi cất đi: “Anh muốn nuôi con, trước tiên đừng nghịch nó nhiều như vậy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »