Đúng là chỉ tò mò thôi.
Nhưng chuyện này lại liên quan đến chồng anh ta.
Vì vậy không thể không đi.
Ăn tối xong, cảm ơn chủ quán.
Ra khỏi quán ăn nhỏ, Ngu Thời đứng dưới chân núi, ngước nhìn lên dãy núi xa xa.
Rồi đặt bàn tay trái lên tai, như tự nói tự nhủ: "Em muốn lên núi bây giờ, em sợ mai trời sáng, nhiều thứ vốn dĩ sẽ xuất hiện, vì sợ ánh nắng mặt trời mà không dám xuất hiện nữa."
"Nhưng như vậy sẽ an toàn hơn."
Giọng nói của Tư Úc vang lên trong lòng bàn tay.
Chỉ có Ngu Thời nghe thấy.
Ngu Thời cười lên: "Nếu gặp nguy hiểm, anh sẽ bảo vệ em chứ?"
Tư Úc thở dài: "Đâu cần phải hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy."
Người được yêu thương luôn có thể làm điều mình muốn.
Giống như Ngu Thời lúc này.
Mỉm cười rạng rỡ, anh ta phớt lờ lời nhắc nhở của Tư Úc, đeo balo lên lưng, anh ta dứt khoát bước lên núi.
Anh ta cũng không phải là không chuẩn bị gì cả.
Trên đường đến đây đã mua gậy điện và các dụng cụ tự vệ khác, cho dù không có tác dụng với quỷ, nhưng nếu gặp phải người xấu trên núi, anh ta vẫn có thể tự bảo vệ mình.
Khi cuối cùng leo lên lưng chừng núi và nhìn thấy ngôi làng nằm xa xa trong bóng tối, đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Ngu Thời cầm đèn pin chiếu sáng.
Nhưng không biết là do tâm lý hay vì lý do khác.
Cảm giác ánh đèn pin chiếu vào ngôi làng vẫn khá tối tăm.
Ngôi làng y hệt như trong trò chơi.
Chỉ là không còn những xác chết ngổn ngang.
Mà chỉ đơn thuần là cũ nát thôi.
Theo ký ức, Ngu Thời từng bước đi lên núi và tìm thấy ngôi miếu của Quỷ Hồ.
Ngôi miếu đã sụp đổ.
Quan tài của Quỷ Hồ nằm cạnh đó.
Không xa đó còn có một chiếc kiệu hoa nghiêng ngả.
Đó chính là chiếc kiệu hoa mà Ngu Thời đã ngồi vào mấy ngày trước.
Không chỉ có vậy, xung quanh quan tài, anh ta còn tìm thấy con dao phẫu thuật của mình. Đó là con dao anh ta mang theo khi vào trò chơi, và sau đó vô tình làm rơi khi vận động, rồi quên mất không nhặt lên.
Cất con dao phẫu thuật vào túi, Ngu Thời giới thiệu với Tư Úc, nói rằng đó là một vật có thể gϊếŧ quỷ.
Sau đó, anh ta lại nhìn xung quanh.
Lần này, anh ta thực sự có một khám phá lớn.
Đi đến góc rừng, Ngu Thời cúi người nhặt lên con búp bê Tây Dương đã rơi xuống đất. Nhẹ nhàng phủi bụi trên đó, Ngu Thời thử gọi: "Thất Thất?"
Con búp bê Tây Dương ngắn và mập mạp tự động vẫy tay.
Cử chỉ đó dường như đang nói với Ngu Thời rằng cô ấy rất vui khi được gặp lại.
Ngu Thời nói vài câu với cô ấy, sau đó cũng nhét búp bê Tây Dương vào túi.
Kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh một lần nữa, xác nhận không còn gì bỏ sót, anh ta lại hỏi Tư Úc: "Tư Úc, anh còn muốn mang theo thứ gì không? Hoặc có nơi nào anh muốn đến, em sẽ đưa anh đi xem."
"Không," Tư Úc trả lời: "Đối với nơi này, anh đã không còn bất kỳ cảm xúc nào rồi. Dù sao thì những gì anh muốn gϊếŧ, chỉ là những người dân trong làng mà thôi. Anh đã gϊếŧ họ hai lần, như vậy là đủ rồi."
Dù hận thù có lớn đến đâu, khi những linh hồn tan biến thì mọi chuyện cũng kết thúc.
Anh đã buông bỏ tất cả, cũng chính vì vậy mà anh có thể yên tâm rời đi cùng Ngu Thời.
Khi Ngu Thời kiểm tra xong mọi thứ, xác định không còn gì cần mang đi nữa, rồi quay lại đi xuống núi, mặt trời đã bắt đầu mọc.
“Tư Úc, anh có nghĩ là ác quỷ có thể đầu thai chuyển thế không?”
Ngu Thời hỏi anh như vậy.
Không cần giải thích thêm, Tư Úc cũng hiểu ý anh ta. Anh thẳng thắn nhắc nhở: “Hãy chôn nó ở một nơi xa nơi này, khi oán khí của nó tan hết, tự nhiên sẽ đầu thai.”
Ngu Thời cười lên.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ vào chiếc nhẫn.
Tư Úc quả thật là người hiểu anh ta nhất.
Mặc dù rất vui khi gặp lại con búp bê Tây Dương, nhưng anh ta sẽ không để nó ở bên mình mãi mãi.
Dù là những trải nghiệm trong quá khứ, hay những đau khổ sau khi chết, Thất Thất đã chịu đựng quá nhiều.
Bản thân aanhta sau này chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục xuyên qua các trò chơi kinh dị.
Anh ta sẽ không thể bỏ qua cho bản thân mình.
Nhưng anh ta có thể buông tha cho người khác.
Và quan trọng hơn, Ngu Thời rất rõ ràng, nếu cứ mang con búp bê Tây Dương bên mình, bản năng chiếm hữu và ghen tuông điên cuồng của Tư Úc sẽ lại bùng phát.
Anh ta cần cho chồng mình cảm giác an toàn.
Vì vậy trên đường trở về, anh ta tìm một nơi xa ngôi làng, phong cảnh lại khá đẹp, đào một cái hố và chôn cẩn thận con búp bê vào đó.
Thất Thất dường như cũng rất thích nơi này.
Khi Ngu Thời chôn nó xuống, nó còn vẫy tay chào anh ta.
Khi lấp đầy lớp đất cuối cùng, chiếc điện thoại trong túi Ngu Thời rung lên.
Đó là một tin nhắn thông báo mới.
「Người chơi Ngu Thời, đã mất vật phẩm nguyền rủa cấp C, Búp bê nhuốm máu.」
「Chúc mừng người chơi Ngu Thời, một lần nữa tăng cấp độ kỹ năng bị động: Sức hấp dẫn ma quỷ vĩnh viễn +10」
「Khi sức hấp dẫn ma quỷ đạt đến 100, tất cả các ma quỷ có lý trí sẽ bị bạn thu hút một cách vô thức, sẽ không chủ động tấn công bạn.」
Ngu Thời đọc xong thông báo, khóe miệng không nhịn được mà co giật.
“Em cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ trở thành một phiên bản ‘nam thần’ vạn người mê trong thế giới quỷ quái.”
“Sẽ không,” Tư Úc trả lời: “Nếu có những con ruồi bọ khó chịu quấy rầy em, anh sẽ giúp em giải quyết hết. Đừng quên, em là của anh.”
Ngu Thời cười nói:“Anh cũng là của em.”
***
Sau khi giải quyết xong chuyện ở ngôi làng hoang vắng, trở về thành phố, công việc vẫn phải tiếp tục.
Để bày tỏ lòng biết ơn với hai nữ y tá nhỏ, Ngu Thời đặc biệt mua cho các nữ y tá trong ca trực một ly trà sữa.
Các nữ y tá đều rất phấn khích.
“Bác sĩ Ngu, anh có thực sự tham gia trò chơi đó không?”
“Chúng em vẫn có thể gặp được anh, chứng tỏ anh đã vượt qua trò chơi rồi?”
“Anh có gặp được người mà anh muốn gặp không?”
“Ôi, bác sĩ Ngu đeo nhẫn rồi! Chúc mừng anh nhé!”
“Có thể kể cho chúng em nghe người yêu của anh như thế nào không? Có thể cưa đổ bác sĩ đẹp trai nhất bệnh viện của chúng em, chúng em thật tò mò về anh ấy!”
Các nữ y tá ríu rít nói chuyện.
Nhưng Ngu Thời chỉ cười nhẹ, không trả lời nhiều.
Vừa lúc đó, từ hành lang bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai.
Ngu Thời quay đầu lại nhìn.
Thì ra là Lục Hiệp, cậu ta đang mặc đồ bệnh nhân, đang điên cuồng hét lên trong hành lang bệnh viện. Rồi nhanh chóng bị một nhóm nhân viên y tế kéo vào phòng bệnh.
Cậu ta không nhìn thấy Ngu Thời.
Hoặc có lẽ lúc đó tình trạng của cậu ta không nhận ra Ngu Thời cũng nên.
Cho đến khi tiếng kêu gào bị cánh cửa ngăn cách, Ngu Thời mới do dự hỏi: “Người vừa rồi…”
“Là bệnh nhân mới nhập viện, có chút vấn đề về thần kinh.”
Một nữ y tá chỉ vào đầu mình.
Rồi hạ giọng nói:
“Cậu ấy nhập viện cách đây hai ngày, đúng vào thời gian bác sĩ vắng mặt.”
“Cậu ấy nói mình đã tham gia trò chơi đó, và ước muốn của cậu ấy là được hoa khôi của khoa si tình với mình, theo đuổi mình một cách điên cuồng.”
Điều này không khác gì những gì Lục Hiệp đã nói với anh ta trong trò chơi.
Ngu Thời gật đầu nói: “Vậy sau đó thì sao? Bị người ta theo đuổi không đến nỗi phát điên chứ?”
“Bị người khác theo đuổi thì đương nhiên là không rồi.”
“Điều kiện tiên quyết là người đó vẫn còn là người.”
“Nghe nói ai tham gia trò chơi đó, nếu có thể sống sót vượt qua trò chơi, dù có ở lại trong đó bao lâu, khi trở về thế giới thực cũng chỉ như trải qua một đêm.”
“Nhưng vào đêm anh ta tham gia trò chơi, hoa khôi khoa của họ đã gặp tai nạn và chết.”
“Nghe nói cái chết rất thảm khốc.”
Ngu Thời lập tức hiểu ra: “Vậy nên bây giờ…”
“Cậu ta nói hoa khôi vẫn luôn theo sát cậu ta, đã thực hiện được điều ước của cậu ta.”
“Chỉ là…”
“Cô ấy vẫn giữ nguyên hình dạng lúc chết.”