Không khí dường như cứ như vậy cứng trong chốc lát, cô từ từ đi về phía Trần Tín Vĩ.
"Tới đây." Cô kéo hắn đang tức giận ngồi xuống ghế. Sau đó cầm lấy ly cà phê còn dư lại cho hắn, muốn hắn uống hết. Mình thì ngồi trở lại sau bàn công tác, mở sandwich hắn mua ra, cắn một ngụm nhỏ.
Hắn hoàn toàn không thể hiểu nhìn cử động của cô, không hiểu cô bây giờ là đang làm cái gì vậy.
"Uống a, cà phê nơi đó bán cũng không tệ lắm nha." Cô mỉm cười, muốn hắn uống trước rồi hãy nói.
Kết quả hai người cứ như vậy không nói gì ngồi đối diện, một người uống cà phê, một người ăn sandwich. . . . . .
Thật tình huống kỳ lạ! Hắn buồn bực uống hơn phân nửa ly cà phê vẫn không hiểu ra sao.
"Khá hơn một chút chưa?" Cô hỏi.
Trần Tín Vĩ không giải thích được nhìn cô.
"Có người nói với tôi ăn đồ ngọt có thể làm cho tâm tình vui vẻ, có giúp thể thư giãn. . . . . . Tôi nghĩ cũng có thể nguôi giận nha." Cô nhớ tới Quan Giai Dĩnh lúc trước từng theo cô nói những lời này. Cô ăn là cảm thấy thật đúng là có chút hiệu quả, cho nên cũng làm cho hắn thử một chút.
"Thì ra là như vậy." Hắn vừa nghe xong, liền bật cười. Thì ra là cô muốn cho hắn bình tĩnh trở lại, mới gọi hắn ngồi ở chỗ này uống cà phê.
A, không nghĩ tới cô dưới tình huống như vậy cũng có thể xử lý giống như công việc, không nhanh không chậm trấn an hắn đột nhiên bộc phát cảm xúc.
Bất quá lẳng lặng ngồi một lát, tâm trạng của hắn quả thật cũng không giống mới vừa rồi kích động như vậy, đã hòa hoãn nhiều.
Mới vừa rồi không biết tại sao, thấy Đỗ Thiên Hải có dáng vẻ kia, lúc đó hắn chợt tức giận trong lòng, cảm thấy phẫn nộ, thay cô cảm thấy oan ức, cũng rất muốn vì cô làm chút gì. . . . . .
"Tín Vĩ, anh yêu tôi sao?" Thấy hắn đã bình tĩnh, cô mới mở miệng cùng hắn nói chuyện này.
Cá tính của cô không thích dài dòng, cũng sẽ không tránh chuyện. Nếu nhận thấy được hắn đối với cô có thể có tình cảm ngoài công việc, thì không thể làm bộ không biết, không xử lý.
"Cô hy vọng tôi trả lời như thế nào?" Cô hỏi được trực tiếp như vậy, thật ra khiến hắn có chút ứng phó không kịp.
"Không phải." Cô thẳng thắn nói ra đáp án bản thân muốn nghe, điều này cũng đại diện cho cô và hắn trong lúc này không có chút cơ hội. Nhưng nếu hắn thật đối với cô có mang một tia tình yêu nam nữ, tốt nhất lúc đó hết hy vọng.
Mặc dù đối với hắn mà nói có thể có chút tàn nhẫn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, bởi vì cô quá rõ ràng yêu một người không thương mình là chuyện đau khổ cỡ nào, cho nên không hy vọng Trần Tín Vĩ cũng giống như cô tự tìm cái khổ cho mình, chỉ muốn duy trì quan hệ đơn thuần công việc của hai người, không muốn làm quan hệ bạn bè cũng trở nên phức tạp nan giải.
Trần Tín Vĩ không phải là đồ ngốc, dĩ nhiên nghe hiểu được ý của cô. Thật ra thì theo hắn đối với cô hiểu rõ, nhìn cô chỉ biết vì người đàn ông kia trở nên yếu ớt, thương tâm, cũng biết mình không thể nào thay thế được được vị trí người đàn ông đó trong lòng cô, cho nên mới đem phần tình cảm này giấu ở đáy lòng.
Hiện tại đem lời nói nói ra, hắn biết bọn họ trong lúc này không bao giờ ... sẽ có bất kỳ mơ hồ gì nửa, bởi vì theo cá tính của cô, tuyệt sẽ không để cho hắn có cơ hội nhích tới gần, quan tâm cô nhiều hơn một chút, sau này quan hệ bọn họ chỉ là cấp trên cấp dưới.
"Hắn rốt cuộc tốt ở chỗ nào?" Bất quá, hắn cũng muốn biết người đàn ông kia vì sao chiến thắng, vì sao có thể làm cho cô đối với người đàn ông lưu tình khắp nơi một lòng một dạ.
Cô nhún nhún vai, cười khổ.
"Không biết, tôi nghĩ. . . . . . Có đôi khi chúng ta không biết làm sao nói rõ mọi chuyện." Cô không nghĩ tới mình cũng sẽ nói ra lời như thế, nhưng tình yêu thật sự là không có thể nói có đạo lý.
Muốn cô nghĩ. Cô cũng cảm thấy Đỗ Thiên Hải là một người tự đại, vô lại, da mặt dày, tối ngày chỉ biết chọc cô tức giận, là người đàn ông xấu hại cô thương tâm. . . . . .
Nhưng lòng của cô chọn không từ chối tình cảm của hắn, lau không đi sự hiện hữu của hắn, có thể làm sao?
Cho tới bây giờ, cô vô luận đối mặt chuyện gì, trong tình huống nào cũng có thể bình tĩnh mà chống đỡ, dùng lý trí đem mỗi sự việc xử lý đúng, mạch lạc rõ ràng, duy chỉ có đối với Đỗ Thiên Hải, dường như làm cái gì cũng rời không được.
"Đây là cà phê tôi uống có vị đắng nhất." Hắn thở dài, giống như trước cười khổ chế nhạo mình, nhưng vẫn là rất có phong độ rút lui.
Không có lý do gì thật là tốt, hắn ngay cả muốn đuổi theo cũng không tới mục tiêu.
“Lần sau đổi lại khẩu vị khác đi, tôi nghĩ cậu nhất định sẽ tìm được cà phê khác uống ngon hơn." Cô tin tưởng hắn là người đàn ông tốt như vậy, sẽ tìm được một cô gái thích hợp với hắn.
Đối với hắn, cô chỉ có thể ở trong lòng nói xin lỗi, bởi vì chính mình vẫn chậm chạp không có phát hiện tình cảm của hắn, có thể vô hình tổn thương đến hắn không ít.
Đa tình để cho vô tình đả thương, hắn và cô, giống như trước cũng không nên thích một người, chỉ hy vọng hắn so với cô dễ dàng hồi tâm hơn, sớm một chút để xuống phần tình cảm không có kết quả này.
"Cám ơn lời chúc phúc của cô, nhưng tôi còn khổ sở hơn một chút." Hắn biết cô đang an ủi hắn.
"Muốn tôi cho cậu nghỉ phép vài ngày không?" Cô muốn hắn vui vè.
"Không được, tôi muốn làm cho mình bận rộn một chút, mới có thể dời đi lực chú ý, để xóa bỏ tổn thương." Hắn trêu ghẹo cô, làm hết sức không để cho mình lộ ra vẻ rất cô đơn, khổ sở, dù sao hắn cũng là đàn ông.
"Tốt, vì giúp cậu chữa thương, tôi sẽ giao thêm một ít công việc cho cậu." Cô cười nói, nhìn hắn cầm ly cà phê đi ra phòng làm việc.
Đúng nha, làm cho mình bận rộn một chút là tốt, cô cũng cảm thấy đó là một phương pháp dời đi lực chú ý thật là tốt.
Cho nên hắn cũng muốn làm việc cho giỏi, cố gắng kiếm thêm tiền mới được. . . . . .
Chương 8
Buổi tối hôm đó, Đông Ánh Thần về đến nhà trước đó đi tuần tra cả nhà một lần, kết quả không thấy được Đỗ Thiên Hải.
Cô đi lại trong phòng một hồi, sau đó mới thay đồ ngủ bò lên giường. . . . . .
"Chuyện vừa rồi chúng ta còn nói chưa xong, đợi đến tối về nhà từ từ hàn huyên nha!"
Chán ghét, cũng bởi vì hắn ban ngày lưu lại hai câu ám muội như vậy, lại ở trong phòng làm việc đối với cô làm những chuyện hạ lưu kia, hại cô vừa về tới trong nhà cảm thấy có chút khẩn trương, lo lắng hắn có thể nhào đầu về phía cô rồi giở trò với cô.
Cô thật rất không thích mình ở trong lòng ngực của hắn không khống chế được cảm giác, loại cảm giác trống rỗng này sẽ làm cho cô cảm thấy ngay tim cũng phản bội mình.
Cô kéo chăn lên vẫn còn có chút thấp thỏm nhìn thoáng qua cửa phòng, vừa rồi. . . . . . Cuối cùng định nghiêng người đối mặt cửa phòng ngủ, như vậy cửa vừa mở mắt mắt sẽ thấy được động tĩnh.
Qua nửa đêm, như cũ không thấy hắn trở về.Thật giống như lúc chuyển phòng, lần đầu đến rạng sáng còn không thấy bóng người, cũng không có điện thoại, một chút tin tức.
Một chút. . . . . . Một giờ rưỡi. . . . . . Hai giờ. . . . . . Hai giờ rưỡi. . . . . . Ba giờ. . . . . . Năm giờ. . . . . .
Suốt cả đêm, cô cứ như vậy tâm trạng không yên nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, lật ngược mở mắt, cho đến mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thời gian đã quá năm giờ sáng. Cô cảm thấy thật mệt đến nỗi không mở được mắt ra nữa, mới mệt mỏi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô uống một ly cà phê để lấy tinh thần, mới đưa lên miệng thì nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Hải——