“Chúng ta đi vào nói." Cô đem xấp giấy tờ giao cho Trần Tín Vĩ, liền muốn theo Đỗ Thiên Hải và cô vào phòng làm việc."
"Chờ một chút." Đỗ Thiên Hải lại duỗi tay nắm vai bà xã, quay đầu lại nhìn Trần Tín Vĩ nói: "Trần thư ký, không biết chức trách của cậu có bao gồm mua cà phê này hạng nhất cho tôi hay không?" Vẻ mặt hắn tươi cười hỏi, trong ánh mắt nhưng có tia khıêυ khí©h.
Trần Tín Vĩ liếc mắt một cái hắn dừng lại cánh tay trên vai, không để lại dấu vết nắm chặt giấy tờ trong tay.
"Thật không đúng dịp, cà phê vừa lúc không có, Đỗ tiên sinh uống trà được không?" Hắn khách khí trở về hỏi, trong lòng nhưng đối với Đỗ Thiên Hải cử chỉ cảm thấy có chút tức giận, cảm thấy thái độ hắn đối đãi với Đông Ánh Thần hẳn là trang trọng một chút, mà không phải giống như hắn và những cô gái khác ở chung một chỗ, động một chút là ôm ấp.
"Vậy cậu đi ra ngoài mua sao, tôi không có thói quen uống trà, cho tôi một ly cà phê đen." Đỗ Thiên Hải tuyệt không khách khí yêu cầu hắn đi chuẩn bị, ước gì có thể ra lệnh cho hắn đến cuối thế giới đi mua cà phê.
"Thiên Hải." Đông Ánh Thần lập tức ở sau lưng giật quần áo của hắn, muốn hắn đừng quá đáng.
Chương 7.2
"Không cần, Tín Vĩ, phiền anh giúp chúng tôi lấy hai ly trà là được rồi."
"Không cần gấp gáp, lầu dưới có quán cà phê." Trần Tín Vĩ nhận lấy khó khăn hắn gây cho, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. "Tôi cũng giúp cô mua thêm một ly, ít đường thêm sữa, sữa nhiều một chút, đúng không?" Hắn cố ý để cho Đỗ Thiên Hải biết hắn đối với ăn uống của cô đã quen, biết rõ cô yêu thích cái gì.
"Đúng." Cô gật đầu, thật ra thì trong lòng đối với hắn cảm thấy có chút không phải, muốn phiền hắn đi xa như vậy mua.
"Tôi thuận tiện giúp cô mua một phần sandwich, buổi trưa cô ăn được không nhiều lắm, giờ nay nhất định đã đói bụng." Hắn còn muốn cho Đỗ Thiên Hải biết hắn đối với cô rất quan tâm.
"Tốt, cám ơn." Cô mỉm cười nói cảm ơn, hồn nhiên không biết trong lời nói dịu dàng của hắn kì thực tràn đầy ý phân cao thấp, mà ông xã bên cạnh đã muốn bốc hỏa.
Nhìn vẻ mặt lịch sự của Trần tin vĩ cười "gian", thật muốn cho hắn một đấm!
Đi vào phòng làm việc, Đỗ Thiên Hải lập tức hỏi cô ——
"Em đừng dùng tên thư ký kia không được sao?" khẩu khí hắn rất không thoải mái.
"Anh ấy có cái gì không tốt, hơn nữa anh tại sao sai anh ấy những việc như vậy?" Lúc trước cũng là như vậy. Cô cảm thấy hắn làm sao cũng không học được tôn trọng người khác một chút, lại tới ra lệnh thư ký của cô làm việc, còn có dáng vẻ đương nhiên.
Hắn uống ít một ly cà phê thì như thế nào, cần gì nhất định phải gọi đi ra ngoài mua?
"Gọi hắn mua ly cà phê mà thôi, em liền thấy không nỡ sao?" Thấy cô vì tên kia nói chuyện, hắn càng khó chịu.
"Anh lại đang phát bệnh thần kinh gì a." Cô không chịu được nói lại, không biết hắn vừa lừa gạt con dân. Có quan hệ hay không liên quan đến hắn, chỉ có như vậy mà muốn đổ tội cho cô sao
"Đem hắn đổi đi, anh không thích có một người đàn ông suốt ngày đi theo bên cạnh em." Vừa nghĩ tới có hắn có ý đồ không tốt mỗi ngày đều bên cạnh bà xã hắn thì trong lòng tức giận, huống chi thời gian công tác của cô so với ở nhà thì dài hơn, càng làm cho hắn phát hỏa trong bụng như uống nguyên bình dấm chua, mùi vị sặc đến hắn không thể không thừa nhận mình đang ghen.
Đường đường là phó tổng tài "tập đoàn Long Đằng", hắn còn không có nghĩ tới mình sẽ có ngày ghen tỵ như thế với một thư ký nho nhỏ! Đáng ghét. . . . . .
"Bởi vì anh không thích thì phải người ta mất chén cơm sao?" Cô cảm thấy người đàn ông này không khỏi cũng quá bá đạo, không phải còn quá là lưu manh!
Bất quá, hắn nói không thích có một người đàn ông đi theo bên người cô. . . . . . Lời này nghe cảm giác có chút "chua chua"? Chẳng lẽ là hắn đang ghen vì cô. . . . . .
Tính đi tính lại, mặt cô cũng đâu có dát vàng! Hắn cho dù ghen cũng không phải là bởi vì thích cô, cô tại sao có thể vui vẻ chứ.
"Gọi hắn đến ‘Long Đằng’ làm việc, anh viết thư đề cử cho hắn, cho hắn một chén cơm mới." Hắn rất dứt khoát nói, hận không thể để cho tên kia nhanh lên rời khỏi bên người cô.
Kỳ quái, cô gái này bình thường phòng hắn như phòng cướp, làm sao đối với người không tốt kia không có phòng bị, thật là không nhạy bén gì hết!
"Thư ký của em không cần anh quan tâm." Trần Tín Vĩ là một nhân tài, cũng là trợ thủ đắc lực của cô, cô mới không thể để cho hắn đào khoét nơi đây! Hay là sau khi trở về quản lý hắn tốt là được.
Đỗ Thiên Hải nheo mắt nhìn cô gái này "bề ngoài thật giống như rất thông minh", thật rất nội thương! Hết lần này tới lần khác hắn chính là không có biện pháp cầm chân cô.
"Anh đến tìm em có chuyện gì?" Nói hồi lâu,cô còn không biết hắn tại sao lại xuất hiện ở trong công ty.
"Tìm em nhất định phải có chuyện gì sao?" Hắn hào phóng nhấc hai chân lên, có chút tức giận không muốn nói vì sao mình đến đây.
Hơn nữa nói toạc ra, hắn chính là muốn đến nhìn cô một chút mà thôi. . . . . .
"Không có chuyện tại sao tới công ty tìm em!" Cho nơi này là cửa hàng tiện lợi a, không có chuyện gì cứ tới đây đi dạo một chút.
Cô mới vừa rồi còn cho là hắn thật sự có chuyện trọng yếu gì mới ngưng công việc của cô, kết quả dáng vẻ hắn hiện tại rất nhàn rỗi, thật dễ làm người ta phát hỏa .
"Có đôi khi làm việc không cần phải có lý do." Hắn gối lên phần gáy, nở nụ cười lành lạnh, đáp án là giống như cá tính theo hứng của hắn.
"Tất nhiên phải có bởi vì, chuyện gì cũng cần lý do." Cô không đồng ý lời của hắn, tin tưởng mọi việc đều có lý do bởi vì, suy xét hình thức và cá tính của cô giống nhau là mạch lạc.
"Sao? Đã như vậy, vậy em cũng nói rõ lý do một chút một năm qua làm mặt lạnh đó với anh là có ý gì, tại sao sau khi em và anh lên giường, đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác dường như đối với anh hờ hững, thái độ lãnh đạm như vậy?" Đỗ Thiên Hải nhếch mày cười một tiếng, theo lời của cô ném ra một đống vấn đề đã gây khốn khó rất lâu để, nhìn cô làm sao tự bào chữa, giải thích tại sao một năm qua đối với hắn không có lý do gì tại sao lạnh nhạt.
Nếu cô đã nói mọi chuyện đều có lý do, như vậy hẳn là có nguyên nhân cô mới bỗng nhiên "thay đổi sắc mặt" nói đến hợp lý mới thôi. Hắn rửa tai lắng nghe.
Đông Ánh Thần bỗng nhiên sửng sốt, không có ngờ tới hắn sẽ có câu hỏi như thế, vẻ mặt đột nhiên chuyển làm yên lặng. . . . . .
Có đôi khi, cô đột nhiên rất muốn cùng hắn ngả bài, đem tất cả tình cảm cho hắn biết, cho hắn biết mình quá đáng như thế nào——
"Có rãnh rỗi thì anh đi đi, em còn có rất nhiều công việc muốn làm." Nhưng cuối cùng, cô luôn là cầm chặt lấy tự ái, không chịu để cho hắn phát hiện trong lòng vết thương, tin tưởng mình một ngày nào đó có thể quên lãng tất cả, sẽ không vì người đàn ông này cùng hắn làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần cô không thèm để ý hắn, hắn sẽ không thể gây thương tổn cho cô được.
Đỗ Thiên Hải nhìn cô giống như đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, sớm cũng biết cô sẽ có phản ứng như thế. Chỉ cần hắn vừa hỏi đến vấn đề này, vĩnh viễn cũng là bí mật, làm sao cũng hỏi không ra nguyên nhân. . . . . .
Ghê tởm, hắn rốt cuộc là làm sai cái gì, tại sao cô lại dùng vẻ mặt này đối với hắn!
"Có việc, anh đang đợi cà phê của anh.".
"Đỗ Thiên Hải, anh cố ý đến điều tra sao?" Cô trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy người đàn ông này có ý tới chọc cô tức giận ! Rõ ràng không có chuyện gì làm, mà cứ ngồi đây không đi?
Đỗ Thiên Hải cũng nheo lại mắt, trong lòng buồn bực. . . . . .