Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người đàn ông có tên Đỗ Thiên Hải sở hữu thân hình cao ráo, gương mặt khả ái trờ phú. Và cũng là Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ khiến cô bao lần mệt mỗi với anh!!! Ông trời sắp đặt …
Xem Thêm

Sau này, cô chỉ cần vì một cái mục tiêu mà cố gắng.
Chương 4
Một năm sau ——

Ánh nắng buổi sớm thấm thấu vào, trong không khí còn có chút ít lạnh lẻo, Đông Ánh Thần uống một ly cà phê nóng, mở tờ báo kinh tế ra, xem qua mấy thì tin tức. . . . . .

Tiếng chuông điện thoại ở bên cạnh bàn đột nhiên vang lên. Cô nhìn lên đồng hồ treo trên tường, năm giờ bốn mươi tám phút, chuyển hướng điện thoại di động —— không biểu hiện điện tới mã số.

Lại tới nữa !

Cô than nhẹ, đón lên điện thoại đồng thời đã đoán được nội dung trong đó ——

"Muốn biết chồng của cô tối hôm qua ở nơi đâu qua đêm không?" Giọng nói quyến rũ của cô gái mang theo nồng đậm ý khıêυ khí©h, rõ ràng là muốn chứng tỏ sức mạnh đối với phu nhân nhà họ Đỗ.

Đông Ánh Thần miễn cưỡng để xuống ly cà phê, nghĩ thầm những cô gái này thật đúng là không có sáng ý, sau ngày cưới cô nhận lấy không ít cuộc gọi tương tự, mỗi người lời kịch cũng giống nhau, không có gì hơn là "Thị uy" , "Nhục mạ" và "Cầu khẩn" ba loại loại, đều không ngoại lệ.

"Cô xem ra rất giống như muốn nói cho tôi biết, tôi hiện thời cũng muốn nghe thử." Đông Ánh Thần lành lạnh nói. Thật không hiểu được cô gái này là quá cần cù hoặc là quá rỗi rãnh, gần đây ba hay năm cuộc gọi điện thoại cho cô, nhưng là lại từ không dám cho biết thân phận.

"Tiện nhân, cô đã không thương Thiên Hải cũng nhanh ký ly hôn, không nên trói hắn không tha!" Cô gái đột nhiên đổi thái độ, âm thanh la mắng, bất mãn Đông Ánh Thần dùng giọng nói giống như bố thí cho cô.

"Vị tiểu thư này, cô không thể lộ ra ngoài ánh sáng gặp ở đối tượng, nhưng phải biết đúng mực, một sáng sớm gọi điện thoại tới mở đài nói chuyện tình, còn làm vợ của hắn ăn điểm tâm. . . . . . Không biết hiện tại ở cô là ai vậy?" Cô bình tĩnh phản phúng đối phương không biết nặng nhẹ vừa không biết tự lượng sức mình, hiển nhiên ngay cả làʍ t̠ìиɦ nhân người ta không biết quan tâm đúng quy cách.

Cái kia là do ông xã phong lưu phóng khoáng ban tặng. Đông Ánh Thần sau khi cưới nhận được rất nhiều điện thoại không rõ lai lịch và ý xấu của mấy người đó, hôm nay trong lòng cô càng luyện càng tốt, ứng phó đến loại trình độ này coi như là thuận buồm xuôi gió, cưỡi xe nhẹ đi trên đường quen.

"Cô! Cô. . . . . ." Tình nhân bị người vợ đó giáo huấn một bữa, quả thực tức đến phát run.

"Tôi là Đỗ phu nhân, còn có cái gì muốn nói cho tôi biết nữa?"Cô cố ý cường điệu "Tính hợp pháp" của mình, không nên miệng nói ác, tự hạ phong cách, địa vị mắt tài trí hơn người trong nháy.

"Họ Đông, cô đừng chảnh như vậy! Thiên Hải căn bản không thương cô, hắn sớm muộn sẽ đem cô đuổi ra khỏi cửa, một cước đá ra đi!" Cô gái kích động rống to, nhắm thẳng vào Đông Ánh Thần là một không được ông xã nuông chiều là cô vợ bị vứt bỏ, cuối cùng có một ngày bị bỏ rơi, đến lúc đó kết quả khẳng định thê thảm vô cùng.

"Vậy cô nên kiên nhẫn chút, từ từ đợi đến ngày đó. Tôi còn muốn ăn điểm tâm, không rãnh trò chuyện." Cô lười nói thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại, nhìn bữa ăn sáng trên bàn. . . . . .

Ai, khó khăn lắm mới được ăn một bữa thoải mái ở nhà, đáng tiếc đang ăn cơm vui vẻ thì bị vừa một cú điện thoại cho làm hỏng.

Cô gấp tờ báo lại, cắn một miếng bánh mì nướng, uống chút xíu cà phê, không tự chủ nghĩ tới cô gái vì Đỗ Thiên Hải mà chửi ầm lên với cô, trên môi nở một nụ cười bất đắc dĩ . . . . .

Nói thật ra , thật ra thì trong lòng cô còn có chút đồng tình với những cô tình nhân tranh giành Đỗ Thiên Hải, bởi vì các cô cái gì cũng không biết, ngay cả ghen tỵ với cũng không biết là sai lầm đối tượng, còn tưởng rằng đuổi cô đi khỏi danh hiệu phu nhân nhà họ Đỗ, là có thể hoàn toàn nhận được người tấm lòng của người đàn ông kia, độc chiếm hắn. Nhưng trên thực tế, tim người đàn ông kia sớm bị một cô gái khác chiếm cứ. Khắc sâu trong nội tâm hắn vĩnh viễn tồn tại một không cách nào thay thế được, một đoạn tình cảm khắc cốt minh. . . . . .

Nghĩ đến như vậy, Đông Ánh Thần cười ăn thêm phần bánh, vẻ mặt chuyển sang lạnh lẽo, hợp với mùi vị cà phê, trùng hợp mùi vị.

Nửa giờ sau, cô đổi quần áo, cột lại mái tóc dài, ở cửa trước cửa mang vào một đôi giày cao gót, mở cửa ra ——

Ngoài cửa một người đang đứng đó đưa tay muốn bấm mật mã, chính là người đàn ông phóng đãng không kềm chế được, ông xã đào hoa của cô.

"Sớm như vậy đã ra cửa đi làm a? Bà xã." Đỗ Thiên Hải quay đầu, quét nhìn cô cả người trang điểm nhàn nhạt vẻ mặt thận trọng ,vẻ mặt nở một nụ cười khách sáo, cảm thấy bà xã hắn toàn thân tản ra một cổ khí thế không giận mà uy, thật là càng lúc càng có nữ cường nhân. . . . . .

Chương 4.2

Điều này cũng khó trách, trong một năm này cô dường như cùng công ty kết hôn, cơ hồ mỗi ngày đi sớm về trễ, không ngừng mà làm thêm giờ, đem cuộc sống trọng tâm tất cả đều dồn trong sự nghiệp. Mà sự thật chứng minh công tác của cô năng lực cũng đúng là ưu việt làm cho người nhìn với cặp mắt khác xưa, chẳng những thật thành công cứu về công ty tràn ngập nguy cơ, còn đang ngắn ngủn trong vòng một năm khiến nó doanh thu tăng, đến nay đã bồi thường toàn bộ gần một phần ba nợ nần. . . . .

Cưới được một bà xã kiếm tiền không chịu thua kém, hắn thật là vinh hạnh a!

"Anh cũng giống như thế, sớm như vậy về nhà." Cô lườm sợi tóc rủ xuống trán của hắn, hai má mới mọc râu, trên người sơ mi, tùy ý mở rộng ống tay áo cùng cổ áo ——trên đó còn dính mấy dấu môi son xinh đẹp . . . . .

Người đàn ông tự cao như vậy! Luôn để nguyên dấu vết hắn và tình nhân trắng đêm cuồng hoan về, không che dấu chút nào hành vi phóng đãng của hắn bên ngoài——

Gả cho một người đàn ông như vậy, cô "Tu dưỡng" chắc không có tốt!

"Wow! khi nào em lại chú ý tới anh vào nhà, quả thật." Hắn che ngực, vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ, không nghĩ tới cô còn chú ý trên người hắn. Không phải là ngại hắn còn"Quá sớm" trở lại, cảm thấy hắn xuất hiện ở ngoài cửa, sẽ không trở ngại mắt của cô sao?

"Bởi vì thời gian anh ở nhà không nhiều lắm, cho nên phá lệ chú ý đến anh." Cô hờ hững nhìn phản ứng khoa trương của hắn, thầm châm biến hắn ra cửa giống như lạc đường, về nhà giống như ngoài ý muốn, quả thực đem nơi này làm khách sạn.

"Cho dù cả ngày anh ở trước mặt em đi tới đi lui, em không phải là cũng làm không nhìn thấy sao." Hắn đem gương mặt tuấn tú áp vào trước mặt cô, gần nhìn nàng xem ra vẫn đẹp như trước, nhưng lạnh lùng mặt hắn, nói thẳng cô đối với hắn thì làm như không thấy.

Nói đến kỳ quái, hắn vốn là cho là cô là cô gái cẩn thận như vậy, lại đem đêm đầu đêm quý giá cho một người đàn ông, hẳn cho là trong lòng cô đối với người đàn ông kia có một tình cảm nhất định. Nhưng sau khi bọn họ phát sinh quan hệ thân mật, thái độ của cô đối với hắn ngược lại chuyển làm lạnh lùng, nói đêm đó triền miên chẳng qua là cảm xúc ngoài ý muốn, kêu hắn không cần để ở trong lòng.

Hmm, ngoài ý muốn?! Ngay cả hắn uống rượu say mọi người không nghĩ tới hắn tính trốn tránh trách nhiệm, cô lại thanh tĩnh còn nói cho miệng, còn giống như muốn đem chuyện tình đêm đó toàn bộ vứt bỏ không còn một mảnh, đây đúng là để cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn nha! Hơn nữa không cách mấy ngày cô lại đem giường đôi trong phòng chuyển thành hai giường riêng biệt, nói ngủ như vậy mới ngon giấc. . . . . .

Nói xạo, cô này thật cho là hắn có ngốc nghếch không biết cô đang cùng hắn vạch rõ giới tuyến sao?

Nhiều lần, hắn cũng cố gắng muốn tìm cô hỏi nguyên nhân vì sao, thậm chí không nể mặt tới lấy lòng cô, nhưng là cô lại xem hắn như một cây đinh trong mắt, biểu hiện đối với hắn là chẳng thèm ngó tới, cũng chưa có sắc mặt nhã nhặn với hắn.

Hắn là người trời sanh ngông nghênh, chưa từng có thói quen đặc biệt đi lấy lòng phụ nữ, làm sao chịu được việc bị người ta "lăng nhục"! Cho nên từ đó trở đi hắn cũng không hỏi có gì không vui, dứt khoát thu thập quần áo chuyển ra sang phòng khách, hoàn toàn vạch rõ giới tuyến với cô, hai người có cuộc sống riêng của mình, tạo thành trạng thái hiện tại lạnh như "Băng".

Thêm Bình Luận