"Cẩn thận!" Cô lập tức chạy đến đỡ lấy hắn, tránh cho hắn một đầu đυ.ng vào sàn nhà, sáng mai tỉnh lại vu khống cô lén đánh hắn.
"Tại sao ôm anh a?" Một mùi thơm thanh nhã xông vào mũi, khiến chothứ hắn ý càng thêm tán loạn.
"Em giúp anh trở về phòng." Xú nha đầu, dám ôm hắn!
"Anh không có say. . . . . ." Trong miệng hắn hô, tay vòng qua vai cô, vốn cảm giác trên người cô mùi vị rất thơm, ôm cũng rất thoải mái.
"Đúng, anh không có say." Cô phí sức khiêng hắn đi về phía trước, trên đường đi một lần cô có ý muốn ném hắn lên ghế sô pha, nhưng cuối cùng vẫn là không đành lòng, đỡ hắn trở về phòng.
Hừ, người đàn ông này hiện tại rốt cuộc muốn làm cái gì, trong vòng ba ngày hai lần uống rượu hành hạ thân thể của mình. Thật giống như hắn rất đau khổ, làm hại cô là "Người bị hại" ngược lại tim có chút cho không đành lòng, cảm giác mình giống như người xấu buộc hắn uống say.
"Ngồi xuống."Cô không quá dịu dàng địa đưa đẩy hắn ngồi đến mép giường, nhìn hắn như vậy thật là thích thú.
Cô vốn là cũng đã quyết định không cãi với hắn sợi dây chuyền nữa, thế nhưng hắn chọn vào hôm nay uống say, cả người say khướt trở về tìm cô gây phiền toái ——
"Đưa tay ra." Cô xếp lại khăn lông giúp hắn lau tay, sau đó lại đổi khăn lông giúp hắn lau mặt.
Hai mắt Đỗ Thiên Hải xuyên thấu qua sương mù nhìn nhất cử nhất động của cô, cảm thấy mỗi động dịu dàng của cô cũng là động lòng người như thế, hết lòng chăm sóc hắn dịu dàng như nước. . . . . .
Gương mặt thanh lệ kia, ánh mắt chuyên chú, tất cả đều tản ra một ánh sáng dịu dàng, làm cho hắn càng nhìn càng mê mẩn. Trong lòng không tự chủ bắt đầu sinh cảm giác nho nhỏ xôn xao. . . . . .
"Anh khát quá. . . . . ." Giọng nói hắn trầm thấp mang theo một ít khàn khàn, cổ họng khó khăn thốt ra.
Cô lập tức đem đến ly nước ấm cho hắn, nhìn ánh mắt mơ hồ, cũng không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là vịn hắn, từ từ đưa nước vào trong miệng hắn.
Đỗ Thiên Hải thừa dịp uống nước không ngừng đưa mặt gần hơn nhìn khuôn mặt của cô, tinh tế thưởng thức loại lông mày trăng rằm của cô, điểm nhỏ trong mắt, chóp mũi khéo léo hợp với miệng anh đào. . . . . .
Uống xong nước ấm xong cảm thấy dễ chịu, hắn ngược lại cảm thấy cổ họng hơn khô cạn, thân thể nóng rang!
Đông Ánh Thần giúp hắn nằm xuống giường, cầm lấy khăn lông chuẩn bị rời đi ——
"Không." Hắn kéo đồ ngủ của cô, quyến luyến mùi thơm mê người kia.
"Em đi một chút vào phòng tắm sẽ trở lại." Cô kéo lại góc áo của mình, nghĩ thầm hắn làm sao vừa chửi cô xong say rượu thì lôi kéo người ta không tha.
"Không được đi." Hắn ngồi dậy, kéo tay cô, chính là không chịu để cho dáng vẻ xinh đẹp mông lung trước mắt rời khỏi hắn.
"Em lập tức. . . . . ."
"Không cho phép đi ——" hắn đột nhiên đưa tay ôm cô, đem mặt chôn trên người cô, ngồi ở mép giường làm nũng lại như mê luyến ôm chặt người cô cọ xát…
Chương 3.6
"Đỗ Thiên Hải!" Cô kinh ngạc thấp giọng hô, nhìn hắn bình thường đùa với cô đùa chứ không có hôn, không biết hiện tại hắn đang muốn làm gì?
"Không cho phép em đi. . . . . ." Hắn kéo lấy đồ ngủ của cô xoắn lên cao, cúi đầu hôn lên bụng cả cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ da thịt tỉ mỉ, tay trực tiếp vuốt ve vòng eo mảnh mai của cô, dọc theo phía sau lưng nhẵn nhụi của cô không ngừng vuốt ve. . . . . .
"Chờ một chút!" Ý thức được hắn muốn làm gì, cô vội vàng kéo tay của hắn, nghĩ thầm hắn làm sao có đột nhiên có thú tính với cô a? Đây cũng quá. . . . . .
"Không được." Hắn bá đạo không để mất thời cơ, trực tiếp đem cô kéo lên trên giường, đặt ở dưới thân.
Cô không thể nhúc nhích nằm ở phía dưới thân thể rắn chắc của hắn, hai má đỏ bừng, nhìn ánh mắt mang tính xâm lược đánh giá cô. . . . . .
Không biết có phải bởi vì uống rượu say quan hệ, hắn cười đến rất sâu nhưng ánh mắt nguy hiểm làm cho lòng người run rẩy.
Hắn xoa gương mặt đỏ hồng của cô, tay lướt qua cái gáy mảnh khảnh của cô, giống như quyết định nhìn trúng con mồi, đột nhiên cúi đầu hôn cánh môi hồng nhuận kia, điên cuồng tùy ý dây dưa xuống, đem tất cả mật ngọt của cô chiếm vào trong miệng, nhiệt tình rào rạt đem cô cuốn vào một dòng nước xoáy khó có thể kháng cự. . . . . .
Cô một lần nữa dùng lý trí giãy dụa, nhưng không ngăn cản được nhiệt tình như lửa của hắn, không ngừng kích động nội tâm của cô chạm vào nơi mẫn cảm nhất, muốn cô buông lỏng bất kỳ suy nghĩ, chỉ cần đi theo cảm giác thân thể. . . . . .
Cho nên cô như sóng biển hoàn toàn sa vào du͙© vọиɠ. Hắn càng lúc càng cuồng dã trêu chọc, càng lúc càng nóng tiếp xúc đòi hỏi, cô chỉ muốn ở trong ngực hắn cảm thụ được người yêu vui vẻ ôm lấy, cho dù người đàn ông này làm cô biết thế nào là yêu thích. . . . . .
Dục hỏa nóng bỏng đốt rụi sự che chắn của hai người, hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ám muội trong không khí thật chặc quấn giao, kích động lên một trận vong tình thở dốc và tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ. . . . . .
Không có ánh sáng ban đêm, cô thừa nhận thân xác đau đớn, không thể giữ lại thân thể và tim của mình, cùng người đàn ông cô yêu thương hợp lại làm một, cùng mây mưa, cuối cùng dựa vào một cánh tay ấm áp ngủ thật say. . . . . .
Vẫn tưởng rằng đêm nay cô sẽ có một giấc mộng đẹp. Không nghĩ tới cô chưa kịp mơ, đã bị người khác dao động làm tỉnh giấc.
Nửa đêm, Đông Ánh Thần bị giọng nói yếu ớt đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện người đàn ông bên cạnh lại nói mớ ——
"Không cho phép đi. . . . . . Tiểu Mẫn. . . . . ."
Một câu nói không xa lạ chút nào tên xuyên qua màng nhĩ, làm cả người cô chấn động, buồn ngủ hoàn toàn biến mất!
Cô nằm ở trong ngực Đỗ Thiên Hải, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
". . . . . . Tiểu Mẫn. . . . . . Tại sao. . . . . ."
Một tiếng nữa la lên, Đông Ánh Thần lui khỏi ngực của hắn, ngồi dậy, nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn. Trong tai quanh quẩn lời nói mớ đau khổ của hắn, trong đầu nhớ tới hắn mới vừa ôm mình kí©ɧ ŧìиɧ. . . . . .
Một chuỗi lệ nóng chảy xuống hốc mắt, lòng của cô đang sôi trào chuyển thành thê lương, ánh mắt lạnh như băng toát ra vẻ đau thương.
Thì ra là, cô chỉ là vật thay thế sao?
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt, cô cười khổ, cười nhạo mình hoang đường, làm sao có si tâm vọng tưởng đồ vốn sẽ không thuộc về cô, làm cho mình rơi vào tình huống khó khăn như vậy?
Đông Ánh Thần, cô tại sao làm cho mình đi tới một bước này?
Cô tự hỏi mình nhưng ngay cả chính cô cũng không có đáp án, chỉ có một trận đau lòng nhắc nhở cô đây không phải là mộng. Cô đã làm một vô cùng chuyện ngu xuẩn, ngây ngốc đem mình giao cho một người đàn ông say đến căn bản nhận biết cô là người nào, làm cho mình trở thành một vật thay thế hạ giá. . . . . .
Được rồi, như vậy cũng tốt, hoàn toàn nhận rõ thân phận của mình sau. Sau này cũng sẽ không còn có bất kỳ ảo tưởng buồn cười nào nữa.
Mặt cô hàm chứa nước mắt cười khổ, im lặng đi xuống giường, đứng dậy đi về phía phòng tắm có vòi nước nóng, đứng ở vòi hoa sen nhìn xuống thân thể mình đầy dấu hôn, cô muốn rửa sạch tất cả dấu vết sau cuộc mây mưa với người đàn ông kia, không muốn lưu lại ở trên người bất kỳ dấu vết bị hắn hôn qua, những yêu thương trôi qua trí nhớ. . . . . .
Giữa hai chân mơ hồ đau, cho dù tim không kịp xé nứt đau khổ.
Cô ngửa đầu, nước ở trên chảy xối xả xuống, để cho bọt nước mạnh mẽ đánh tan nước mắt của cô ——
Ngày mai, cô sẽ không vì người đàn ông kia rơi xuống một giọt nước mắt, cũng sẽ không làm tim mình bị tổn thương.