Sáng hôm nay là ngày diễn ra đại hội cổ đông của tập đoàn Tưởng thị, cứ đến cuối năm là sẽ cử hành một hội nghị như vậy, tổ chức hội nghị cũng không phải cần các cổ đông đưa ra các quyết sách gì mà chỉ đơn thuần là kết nối tình cảm, nhìn lại một lượt các dự án lợi nhuận lớn của Tưởng thị trong cả năm, rồi chia hoa hồng, chủ yếu là để các cổ đông vui vẻ hài lòng.
Người nắm giữ nhiều cổ phần nhất chính là Tưởng Kỳ Phong, có trong tay sáu mươi ba phần trăm cổ phần, là người nắm quyền tuyệt đối của Tưởng thị. Cổ đông lớn thứ hai chính là một người họ Chu, tên gọi Chu Hiện Dân, nắm giữ mười lăm phần trăm cổ phần, bối cảnh sau lưng là Chu gia của Kinh Đô. Năm đó Tưởng thị chậm rãi phát triển, Triệu gia từng nổi tiếng nhất thành phố khi ấy đã không còn giúp đỡ nhiều được cho Tưởng Kỳ Phong nữa, nên ông ta đã tự cầm cổ phần rồi bám vào Chu gia ở kinh đô.
Danh Thành từ mười mấy năm trước đã trở thành trung tâm kinh tế nổi tiếng, dựa vào chính sách tốt của quốc gia, cộng thêm nhà họ Chu ở kinh đô nên đã một đường thuận lợi, càng ngày càng phát triển và trở thành "Bắc Tưởng" như ngày nay.
Người thứ ba nắm giữ cổ phần là Bạch Tông Ân, bây giờ đã đổi lại thành Tề Trừng, mười hai phần trăm.
Người thứ tư là anh trai của Triệu Thiến - Triệu Trác, nắm trong tay sáu phần trăm cổ phần. Bốn phần trăm còn lại là cổ phần nằm rải rác. Những người sở hữu số cổ phần còn lại đều không có tư cách tham gia đại hội cổ đông, nhưng dù vậy những cổ đông này đều khiến cho nhiều người hâm mộ vô cùng. Có một vài tổng giám đốc bỏ tiền ra tìm quan hệ để mua cổ phần những không có một ai muốn bán.
Đó chính là cổ phần của Tưởng gia đấy, người tinh tường đều có thể nhìn ra được dã tâm của Tưởng Kỳ Phong, sớm muộn gì cũng có một ngày, "Bắc Tưởng" sẽ trở thành *"Thủ phủ Tưởng", liếc mắt một cái là đã tăng giá đến hàng tiền tỷ, nên còn lâu mới có người ngu xuẩn đến mức đi bán cổ phần.
(*Thủ phủ: giàu mạnh nhất.)Vị Quý phu nhân mời Tề phu nhân uống trà chiều kia cũng có ý đồ này, không cần mua toàn bộ mà chỉ muốn dựa vào quan hệ mua một chút nhỏ là được. Nhưng bà ta lại không ngờ vợ chồng Tề gia lại ngu xuẩn đến mức phủi sạch quan hệ với con trai cả, trực tiếp làm như không quen không biết.
Quý phu nhân cũng là người thông minh, bà nghe thấy Tề phu nhân nói như vậy thì cũng biết có lẽ là Tề gia đã có xích mích với con lớn rồi, đi chung với Tề phu nhân có thể sẽ đắc tội Tề Trừng, còn không bằng nhìn về phía trước xem.
Vì vậy nên bà không lạnh không nhạt trò chuyện cùng Tề phu nhân được một lúc rồi kiếm cớ đi về.
Trước khi đi còn đâm một nhát: "Bà có biết Chu gia không? Chính là vị kia ở kinh đô đấy. Chu Hiện Dân, Triệu Trác, đều là những người ngoài năm mươi tuổi rồi, thế mà nghe nói trong đại hội cổ đông sáng nay chỉ có mỗi Tề Trừng là một thanh niên mới hơn hai mươi, nhưng vị trí ngồi còn được xếp cao hơn cả Triệu Trác đấy..."
Tề phu nhân nghe đến Chu gia là đã bị kí©h thí©ɧ đến mức muốn uống thuốc trợ tim rồi, trên mặt bà ta cứng ngắc, nụ cười khách sáo cũng không duy trì nổi nữa. Chờ đến khi vị kia muốn rời đi thì mới không ngồi được nữa, vội vàng cầm túi xách, gọi tài xế đến lái xe về nhà.
Chuyện này, chuyện này sao có thể là sự thật được chứ...
...
Sáng sớm hôm nay, chú Quyền chiên bánh thịt bò, Tề Trừng xoạt xoạt gặm hai cái, cậu gặm từng miếng từng miếng một y hệt như con sóc nhỏ, hai má phồng ra. Bạch Tông Ân ngồi bên cạnh cầm ly sữa đậu nành đưa tới rồi nói: "Không cần phải căng thẳng -- nếu em không muốn thì không đi cũng được."
"Tưởng Kỳ --"
Tề Trừng nhìn thấy chú Quyền bưng bánh đi ra thì lập tức đổi giọng: "Ý em là chú Tưởng bảo em đi, trước kia cũng không cần đi sao?"
Bạch Tông Ân nghe ra thiếu niên vội vàng sửa miệng, hiện tại ở trước mặt anh, cậu ngụy trang càng ngày càng què quặt rồi.
"Lúc trước anh không thích đi."
Trước đây Bạch Tông Ân luôn mượn cớ đi đứng không thuận tiên để không phải xuất hiện, mà lần này Tưởng Kỳ Phong lại cố ý đưa ra đề nghị trên bàn cơm, Tề Trừng cảm giác sau lưng nhất định là có chuyện gì nên muốn đi xem xem ông ta có âm mưu gì. Nhưng Bạch Tông Ân đoán được, Tưởng Kỳ Phong đang có ý muốn thu hồi cổ phần hoặc là khiến nó bị loãng.
Nhưng nếu muốn làm loãng thì Chu gia sẽ là người không đồng ý đầu tiên, rồi còn có cả Triệu gia nữa, vì cổ phần trong tay Triệu gia đã quá ít rồi.
Mà hai người cũng không biết, nếu như dựa theo cốt truyện, Tưởng Kỳ Phong chỉ nhắm đến việc làm loãng cổ phần trong tay Bạch Tông Ân, chỉ là cuối cùng vẫn không thực hiện được. Ông ta đổi thành vì bản thân đã "ban ơn" cho Bạch Tông Ân mấy năm nay nên muốn dựa vào đó "mua" lại cổ phần từ tay anh. Còn Bạch Tông Ân vốn dĩ cũng không quan tâm gì đến cổ phần của Tưởng thị, số cổ phần này từ lâu đã không còn là thứ mà ba đã để lại cho anh nữa rồi, đối với Bạch Tông Ân, nó đã không còn ý nghĩa nên anh cũng đồng ý bán.
Hiện tại anh nhìn thiếu niên đến bánh thịt bò cũng không gặm nữa, hai mắt cậu lóe sáng, một mặt muốn thay anh làm chủ, trong lòng Bạch Tông Ân lập tức mềm mại, coi như đi chơi cùng thiếu niên, anh nói:
"Nếu em muốn đi thì đi đi thôi, anh sẽ đi cùng em."
Tài xế chuẩn bị xe xong thì trực tiếp xuất phát.
Tập đoàn Tưởng thị độc chiếm cả một tòa cao ốc to lớn, nơi đây cũng chính là khu vực mà bọn họ đã đến văn phòng luật sư Vân Hiên. Bên đây là
*CBD của cả Danh Thành, phía trong các tòa nhà đều là những nhân viên văn phòng bận rộn qua lại, bọn họ mặc trang phục chuyên nghiệp, trông rất tinh anh gọn gàng.
(*CBD: Khu kinh doanh trung tâm (viết tắt là CBD) là khu vực thực hiện các hoạt động kinh doanh chính của một quốc gia hoặc thành phố. Khái niệm của nó lần đầu tiên được sản xuất tại Hoa Kỳ vào năm 1923, khi nó được định nghĩa là một "nơi gặp gỡ thương mại". Sau đó, nội dung của CBD không ngừng được phát triển và phong phú, trở thành trung tâm phát triển kinh tế của một thành phố, một vùng và thậm chí cả nước.)Tề Trừng đã từng là một người giống vậy, nhưng mà cậu lại ăn mặc rất quê mùa, không có được sáng sủa như thế.
Xe dừng lại trước cửa lớn, bảo vệ tiến lên nói không được đậu xe ở đây, muốn chỉ huy bọn họ lái đi nơi khác. Tài xế hạ cửa xe xuống rồi nói: "Tôi chỉ dừng một chút rồi lái đi ngay thôi."
"Trước cửa thật sự không cho phép dừng xe, phiền ngài phối hợp một chút, lát nữa xe của ông chủ sẽ tới đây." Thái độ của bảo vệ rất tốt.
Đều là người làm công với nhau nên tài xế cũng thông cảm cho bảo vệ, hắn quay đầu nhìn ngài Bạch. Còn chưa trả lời lại thì bảo vệ đã chạy ra phía sau, thì ra sau xe bọn họ có một chiếc xe khác vừa lái tới. Bảo vệ nọ thấy bọn họ dừng xe lại thì cũng không nói gì.
Trên xe có một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, bụng hơi to, vóc dáng rất cao, cao hơn một mét tám nên nhìn qua rất cường tráng.
"Trừng Trừng, đó là Triệu Trác, cậu của Tiểu Chấp." Bạch Tông Ân nói với thiếu niên.
Tài xế nhân cơ hội này mở cửa xe, thả bàn đạp xuống. Bạch Tông Ân là người xuống xe trước.
"Phía trước sao lại có xe dừng thế kia?" Tài xế của Triệu Trác khó ở nói.
Bảo vệ khom lưng nhận lỗi rồi vội vã chạy lên phía trước muốn xe bảo mẫu kia rời đi, sau đó liền thấy một người ngồi trên xe lăn xuống xe, lúc này thì những lời nói gấp gáp cũng nuốt trở về.
Là người tàn tật à.
"Bạch Tông Ân."
Triệu Trác nhận ra đầu tiên, cho dù là không nhớ mặt Bạch Tông Ân đi nữa thì một người ngồi xe lăn hôm nay xuất hiện trước cửa tập đoàn Tưởng thị thì ít nhiều gì cũng phải tự biết đó là ai rồi.
Triệu Trác nhớ tới tin đồn nghe được hai ngày nay, nhìn sang liền thấy quả nhiên bên cạnh Bạch Tông Ân còn có một thiếu niên trẻ tuổi, mặt vô cùng non nớt, trông dáng dấp khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, hắn cười ha ha đi tới, chủ động nói: "Tông Ân, còn nhớ tôi không? Trước đây chúng ta cũng đã gặp mấy lần đấy, tôi là cậu của Tiểu Chấp, Triệu Trác."
"Triệu tiên sinh." Bạch Tông Ân gật đầu, xem như đó là chào hỏi: "Tề Trừng, bạn đời của tôi."
Tề Trừng tiến lên cùng với ông xã, cũng cất tiếng gọi Triệu tiên sinh.
Triệu Trác cười thân thiết nói: "Chúng ta cũng coi như là một nửa người nhà rồi, gọi Triệu tiên sinh có hơi xa lạ, Tiểu Chấp gọi Tông Ân là anh trai thì bây giờ hai người gọi tôi một tiếng cậu cũng không quá đâu."
Thấy cả hai đều không nói thêm gì, đặc biệt là Bạch Tông Ân đang ngồi trên xe lăn, trong lòng nghĩ gì thì ngược lại trên mặt Triệu Trác cũng không biểu hiện ra, vẫn nhiệt tình như trước nói: "Đừng ở bên ngoài nữa, gió lớn lắm, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Ba người tiến vào trong.
Bảo vệ ở bên cạnh lau mồ hôi, may là hắn không có lên tiếng đuổi người. Thật không ngờ một người có quyền thế như Triệu gia ấy mà còn đối xử nhiệt tình khiêm nhường như vậy với người ngồi trên xe lăn kia, người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy chứ?
Cửa vừa đóng, sự việc khi nãy đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi.
Vốn là đã tới giờ làm việc, sáng sớm nên mọi người vẫn chưa chính thức bắt đầu công việc nên trước tiên tụ lại cùng nhau hóng chuyện.
"Khi nãy mọi người có thấy không, Triệu Trác đối xử vô cùng nhiệt tình với người ngồi trên xe lăn luôn đó. Còn chưa kể, người nọ thật sự rất đẹp trai, cũng không biết là anh ta chỉ ngồi tạm thời thôi hay là cả đời nữa, nếu là cả đời thì đúng là đáng tiệc thật đấy."
"Cũng chỉ có cấp trên tổ chức đại hội cổ đông thì Triệu Trác mới xuất hiện, mà người có thể khiến cho Triệu Trác nhiệt tình như vậy, lại còn ngồi trên xe lăn nữa thì chỉ có mỗi Bạch tiên sinh mà thôi. Tập đoàn chúng ta trước đây là công ty Hoa Khải, anh ta là con trai của một vị boss khác khi ấy, nghe nói cả ba cả mẹ đều mất rồi. Chủ tịch Tưởng của chúng ta đối xử rất tốt với người con trai duy nhất của bạn cũ này."
"Bạch tiên sinh, một trong những cổ đông lớn nhất sao?"
Đồng nghiệp nghe vậy thì kinh ngạc: "Không ngờ là vẫn còn trẻ như thế, nhưng đáng tiếc chân lại không tốt."
"Đáng tiếc cái gì chứ, nếu như có thể đổi dùng đôi chân để đổi lấy trăm triệu từ cổ phần của Tưởng thị thì tôi cũng nguyện ý."
"Đúng đó, tuổi trẻ người ta có tiền, không đến lượt chúng ta thông cảm đâu."
"Bạch tiên sinh đẹp trai thật, không biết anh ấy đã kết hôn chưa nhỉ? Tôi không ngại đôi chân tàn tật đó của anh ta đâu."
"Tỉnh lại giùm đi, hôm nay có một người trẻ tuổi tóc xoăn đứng bên cạnh Bạch tiên sinh, nghe nói là bạn đời hợp pháp đó."
"Tôi còn nghe được một tin đồn, không biết là thật hay giả nữa, là cổ phần của tập đoàn chúng ta, Bạch tiên sinh đã chuyển tặng cho bạn đời của mình, đó chính là thiếu niên tóc xoăn mà cậu nói đó."
"Giả chứ hả? Cổ phần nhiều hoa hồng như vậy, tôi không tin có người đàn ông nào sẽ tặng nó cho vợ mình chứ."
"Cũng không nhất định, từ trước đến nay, Bạch tiên sinh đều chưa từng có mặt trong đại hội cổ đông, sao năm nay lại tham dự chứ?"
...
Phòng nghỉ ngơi trên tầng cao nhất, thư ký mang cà phê và trà tới.
"Có nước trái cây không?" Bạch Tông Ân hỏi.
Thiếu niên ngồi trên ghế sofa trông có chút căng thẳng, cậu đang tự nắm tay mình -- Bạch Tông Ân duỗi tay qua nắm lấy, nhìn về phía thư ký vừa đưa trà tới rồi nói: "Đồ ăn vặt cũng được."
"Được, ngài chờ một chút." Thư ký nói.
Triệu Trác vui cười hớn hở nói: "Tông Ân cũng thương vợ thật đấy."
Tuy rằng hắn nhìn không quen hai người đàn ông ở chung một chỗ, lại còn là kết hôn, nhưng người thông minh cũng sẽ không bày ra tư thế xem thường không tôn trọng người khác, nếu trong tay đối phương còn có thứ hắn muốn thì thái độ còn có thể thay đổi lớn hơn nữa. Chỉ là Triệu Trác đã lớn tuổi, tư tưởng cũng chỉ dừng lại ở mức trông vẻ ngoài ai có khí thế hơn thì người đó chính là "chồng".
Tên nhóc Tề gia kia xuất thân từ một nhà giàu mới nổi, lại nhìn đến dáng vẻ lúc này thì thật giống như một cậu vợ nhỏ vậy.
"Trừng Trừng là bạn đời của tôi, chắm sóc lẫn nhau là chuyện đương nhiên." Bạch Tông Ân lãnh đạm nói.
Không hề nể mặt Triệu Trác một chút nào, dù sao thì bên ngoài cũng đều nói rằng bởi vì tàn phế nên tính tình anh cũng trở nên u ám rồi.
Thỉnh thoảng Bạch Tông Ân có thể gọi thiếu niên là vợ, đây là tình thú giữa chồng chồng bọn họ, nhưng người ngoài xưng hô như vậy, tất nhiên là đang coi thường Tề Trừng.
Triệu Trác đυ.ng phải một cái đinh mềm, trên mặt cũng không tức giận gì, một hai câu này so với cổ phần của Tưởng thị thì tính là gì đâu chứ. Hắn cười ha ha sửa miệng: "Tông Ân nói rất đúng, tôi lớn tuổi rồi nên nói chuyện không biết để ý gì cả, đều là đàn ông con trai thì sao có thể gọi như vậy. Tiểu Trừng, xin lỗi nhé."
Thật đúng là co được giãn được.
"Chuyện nhỏ, Triệu tiên sinh." Tề Trừng nói.
Thật ra cậu không ngại lắm khi bị gọi như vậy, đó vốn là sự thật mà, cậu làm cá mắm ăn bám lấy ông xã, không thể ăn bám lấy anh thì rất khó chịu đó.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)Nhưng ông xã cũng đã thay cậu ra mặt, Tề Trừng nhìn ra được nên mới không nói "không sao" nữa, cậu muốn cùng nhất trí với ông xã!
Không thể gây tổn thương đến lòng tốt của anh được.
Chưa được bao lâu thì cửa lại mở ra một lần nữa, thư ký đưa tới rất nhiều đồ ăn vặt, nhìn bao bì bên ngoài toàn là tiếng Anh, có vẻ như là hàng nhập khẩu. Có các túi thạch hút, trên bao bì là các vị trái cây khác nhau, còn có bánh quy bơ, bánh gato mềm, socola, v.v.
"Cám ơn." Tề Trừng vui vẻ nói cám ơn với chị gái thư ký.
Đối phương lớn tuổi hơn cậu đó!
Thư ký cũng cười: "Nếu không đủ thì vẫn còn nữa đấy."
Cô cảm thấy vị tiên sinh nhỏ này thật đáng yêu.
Đến chín giờ hơn thì Chu Hiện Dân mới đến, vừa vào phòng nghỉ liền thấy một đứa nhóc với một đầu tóc xoăn màu vàng đang ngồi trên sofa gặm bánh quy thì sửng sốt một chút, tưởng rằng bản thân đi nhầm phòng, mãi đến khi nhìn thấy Triệu Trác thì mới phản ứng được, lời đồn bên ngoài hẳn là sự thật rồi.
Lại qua một trận khách sáo nhiệt tình, Chu Hiện Dân chào hỏi một chút với chồng chồng hai người.
Tề Trừng ăn chút đồ ngọt giải tỏa căng thẳng. Thật ra lúc vừa đi vào tòa nhà này, cậu thấy ai ai cũng đều mang một vẻ vội vã bận bịu thì lập tức có loại cảm giác nhớ lại lúc mình từng thức đêm để tăng ca. Khi ấy cậu bị cảm mạo sinh bệnh cũng là vì liên tục thức để làm thêm một tháng khiến thân thể càng ngày càng xấu đi.
Hiện tại thì tốt hơn nhiều rồi.
Tề Trừng ăn sô cô la, sự ngọt ngọt này khiến cậu giảm bớt căng thẳng trong lòng, nó nói cho cậu biết rằng cậu không phải đến đây để làm công, bây giờ cậu chỉ là một tên cá mắm ăn bám mà thôi, không phải sợ, không phải sợ...
Thư ký lại đến nhắc nhở các giám đốc rằng hội nghị sắp bắt đầu.
Tề Trừng mới vừa mở ra một túi nước trái cây, trên đó viết là vị ổi. Tề Trừng chưa từng ăn ổi, cảm thấy mùi vị rất đặc biệt, nhưng cậu vừa mới hút được hai cái thì bị nhắc nhở rằng đến lúc họp. Trông Tề Trừng lúc này chẳng khác nào bạn học bần cùng vừa mới lấy được đồ ăn vặt ra nhấm nháp một ngụm thì chuông vào lớp lại vang lên.
Tề Trừng lưu luyến không muốn đặt xuống, thật sự lãng phí lắm đó.
"Uống ngon lắm sao? Trừng Trừng lấy giúp anh một túi đi." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng nhỏ giọng nói: "Không tốt lắm đâu ông xã." Nhưng vẫn rất nghe lời cầm lấy một túi vị cam cho anh.
Bạch Tông Ân cầm lấy trong tay, không mở ra mà nói: "Đi thôi."
Tề Trừng vốn dĩ muốn để lại túi thạch vị ổi trong tay xuống nhưng cũng quên mất rồi mang theo bên mình luôn lúc nào không hay.
Vì thế nên tại đại hội cổ đông Tưởng thị cao lớn được người ngoài đồn đại này, trong khi trước mặt các cổ đông khác đều là trà (Chu Hiện Dân và Triệu Trác đều là người khá lớn tuổi nên thích uống trà), thì trước mặt người mới nắm giữ cổ phần nhiều thứ ba - Tề Trừng lại có một túi nước trái cây, ông xã của cậu còn cầm giúp thêm một túi vị khác.
Các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tưởng thị bắt đầu lần lượt đi vào, khiêm nhường kính trọng chào hỏi: "Giám đốc Triệu, giám đốc Chu."
"Giám đốc Bạch."
Bạch Tông Ân nói: "Bây giờ tôi không phải là giám đốc của tập đoàn nữa rồi, là bạn đời Tề Trừng của tôi mới phải. Hôm nay tôi đến với tư cách là một thành viên trong gia đình."
! ! !
Các vị lãnh đạo vừa tiến vào nghe vậy thì không giấu nổi khϊếp sợ, thật không ngờ lời đồn bên ngoài kia lại là sự thật, mọi người nhao nhao sửa miệng, khách sáo nhìn về phía vị giám đốc vừa mới đặt nước trái cây lên bàn kia.
"Chào giám đốc Tề."
"Xin chào ạ." Tề Trừng đáp lại vô cùng khiêm nhường và lễ phép, cứ mỗi lần có người gọi cậu như vậy là cậu đều sẽ trả lời, dẫn đến nước trái cây cậu cầm đến vẫn chưa hút được ngụm nào. Vốn dĩ Tề Trừng muốn bây giờ uống xong rồi thì lát nữa trong lúc họp sẽ không uống.
Kết quả là bây giờ không có cơ hội để hút nữa...
Siêu cấp bi thương luôn á.
Triệu Trác và Chu Hiệu Dân nhìn nhau, sau đó liền dời đi tầm mắt, chỉ là cả hai đều để ý đến Tề Trừng rất nhiều. Mắt thấy Tưởng Kỳ Phong còn chưa tới, một người đã lên tiếng: "Bữa nào đấy chồng chồng hai người cùng Tiểu Chấp đến chỗ tôi đi, tôi vừa mới cho xây một khu du lịch suối nước nóng, giúp lưu thông máu, rất tốt cho thân thể."
Người còn lại nói: "Kinh đô mùa này có nhiều nơi để chơi lắm, chồng chồng giám đốc Tề đến chơi đi, không lạnh không nóng."
Mùa đông lạnh sắp hết năm, đây không phải là trợn mắt nói dối à?
Nhưng cũng không có ai dám nói ra cả.
"Suối nước nóng sao? Được, cám ơn giám đốc Triệu." Tề Trừng vừa nghe thấy tốt cho thân thể thì liền cảm thấy có thể sắp xếp một chút.
Sau đó lại cùng Chu tiên sinh nói: "Sắp hết năm rồi nên chúng tôi tạm thời không có kế hoạch đi du lịch."
Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên của mình xã giao, nếu không phải là người hiểu rõ cậu thì có thể lúc này sẽ nghĩ
"Lúc này phải trả lời rồi thổi phồng các thứ mới đúng chứ?", hoặc là "Như khúc gỗ vậy.", "EQ thấp." các kiểu.
Nhưng chỉ có Bạch Tông Ân mới biết, đối với lời mời của người khác, thiếu niên luôn luôn nghiêm túc cân nhắc rồi mới trả lời, cậu tuyệt đối sẽ không giả dối khách khí qua loa.
Theo lý mà nói thì Bạch Tông Ân là người nhà của "giám đốc Tề" nên không có tư cách tham dự hội nghị này, nhưng cả một phòng hội nghị cũng không có một ai nhắc đến. Một là Bạch Tông Ân ngồi ở đấy tạo nên cảm giác rất xa cách lạnh lùng, ai cũng không dám đi lên. Hai là không biết thủ tục chuyển nhượng cổ phần đã được xác nhận hay chưa. Ba là thấy tình cảm đôi chồng chồng bọn họ tốt như vậy, không chừng hôm nay Bạch Tông Ân đưa cổ phần cho Tề Trừng, rồi ngày mai Tề Trừng lại chuyển trở về thì làm sao bây giờ?
Không ai đề cập đến cả.
Tưởng Kỳ Phong tới, nhìn thấy Tề Trừng ngồi bên cạnh Bạch Tông Ân thì cũng không có ý kiến gì, chỉ là trong lòng ông ta nghĩ như thế nào thì cũng không ai biết được. Hình tượng của ông ta hiện tại trong mắt mọi người chính là tốt bụng đối xử với đứa con tàn phế của bạn cũ.
"Tông Ân và Tiểu Trừng đã đến rồi thì bắt đầu đi."
Trong hội nghị đều nói đến lợi nhuận một năm qua của tập đoàn, đơn vị toàn dùng đến hàng trăm triệu. Tề Trừng nghe một chút thì vừa không hiểu vừa không thấy hứng thú, đầu cũng muốn phình ra, nhàm chán quá đi mất, cậu lén lút, lén lút, gâu gâu liếc mắt nhìn ông xã.
Bạch Tông Ân liền cầm nước trái cây đưa qua cho thiếu niên.
Tề Trừng: ! ! !
Cậu đâu có muốn uống nước trái cây!
Bạch Tông Ân nhìn ra từ chối trên mặt thiếu niên nhưng lại làm lơ cố tình không hiểu, anh cầm túi vị ổi đưa cho cậu, giống như đang nói
"Không thích vị cam thì anh đưa vị ổi cho em".
A a a a a a.
Bây giờ uống hay không uống đây.
Nhưng ông xã đã cầm đưa cho cậu rồi mà cậu còn không nhận thì ông xã sẽ bị lúng túng mất.
Tề Trừng chỉ đành ngóng ngóng nhận lấy, hút một ngụm nước ổi, ầu, ngon ghê.
Lại liếc nhìn cả phòng họp thấy không ai chú ý đến mình thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Tề Trừng lại nghĩ, trước bàn mọi người đều có nước trà, cậu không có, nước trái cây của cậu cũng có thể coi là "nước trà", thế thì uống cũng không sao mà đúng không?
Vẫn chưa đến mức có người vì chuyện này mà nói Tề Trừng. Hai cổ đông kia có mặt đều muốn xây dựng quan hệ tốt với cậu, mà Tưởng Kỳ Phong cũng sẽ không có khả năng để ý chút chuyện nhỏ ấy. Còn các nhân viên cấp cao... người ta là giám đốc đó, là giám đốc nắm giữ cổ phần nhiều thứ hai đó, đừng nói là hôm nay uống nước trái cây ở chỗ này, cho dù đối phương có bày lẩu thập cẩm tê cay ra ăn thì cũng không đến lượt bọn họ mở miệng nhắc nhở đâu.
Nội dung cuộc hội nghị trong đầu Tề Trừng chính là uống xong hai túi nước trái cây, sau đó rút ra được kinh nghiệm rằng vị ổi là ngon nhất.
Hơn mười một giờ, một lãnh đạo công ty vừa đưa ra lời đề nghị nào đó thì Triệu Trác lập tức vỗ bàn một cái, khiến Tề Trừng sợ đến mức tập trung tinh thần nhìn qua.
"Cậu có ý gì, nói cho rõ ràng!" Triệu Trác nhìn chằm chằm vào người nọ.
Đừng tưởng rằng hắn ta nghe không hiểu, đó chẳng phải là phương pháp làm loãng cổ phần trong tay bọn họ hay sao.
Vị lãnh đạo kia xoa mồ hôi một chút rồi nói: "Điều này cũng là vì tiền lãi của các ngài mà thôi, sau này phát triển thì cổ phần cũng nhiều hơn nữa..."
Nghe qua thì có vẻ là nhiều hơn, nhưng trên thực tế thì tỉ lệ chiếm càng nhỏ hơn, thay đổi phương pháp để dẫn dắt bọn họ. Trong lòng Triệu Trác biết chắc chắn đây là chủ ý của Tưởng Kỳ Phong, thông qua miệng của một tên lãnh đạo để thăm dò bọn họ, hắn ta lạnh lùng nói: "Không có khả năng, tôi phản đối."
"Tôi cũng phản đối." Chu Hiện Dân thì bình tĩnh hơn rất nhiều, trực tiếp mắt đối mắt với Tưởng Kỳ Phong đang ngồi ở chủ vị:
"Chủ tịch Tưởng, tôi là cổ đông lớn nhất, vậy phản đối của tôi hẳn là có hiệu lực đúng không?"
Bầu không khí trong phòng hội nghị lập tức thay đổi, có chút cảm giác giương cung bạt kiếm.
Tề Trừng theo bản năng nhìn ông xã.
Bạch Tông Ân lấy một viên socola trong túi ra đưa tới
Tề Trừng: ...
Cậu có nói với ông xã là cậu muốn ăn sao?!
Tại sao trong mắt ông xã cậu chỉ biết ăn với ăn giống thùng cơm vậy chứ!
Mà viên socola này trông rất quen mắt, chính là một trong những thứ mà chị gái thư ký vừa rồi cho cậu. Lúc đó Tề Trừng đã ăn một viên, bởi vì bên trong có một hạt gì đó cưng cứng, cậu nếm rồi nhưng lại không biết nó có phải là đậu phộng hay không nên dứt khoát không ăn nữa. Mà bây giờ Tề Trừng lại không ngờ ông xã lại mang nó tới.
Giận thật đó!
Bên trong có hạt gì đó, lỡ như nó là đậu phộng thì sao đây hả? Ông xã không thể ăn được đâu!!!
Tề Trừng nhìn ngón tay tinh tế của ông xã từ từ lột ra lớp bọc màu vàng quanh socola, cậu trợn to mắt, trên mặt hung dữ viết
"Không thể ăn được", Nhưng sau đó cậu lại thấy ông xã chỉ lột ra một nửa, anh cầm đầu còn lại chưa bóc vỏ đưa socola đến bên miệng cậu.
"..."
A a a a a.
Ông xã đang làm gì vậy chứ... nơi này có rất nhiều người đó.
Tất cả mọi người còn đang cãi nhau kia kìa.
Như, như này không được đâu...?
Ui ui.
Tề Trừng ăn hết sô cô la.
Phồng má nhai nhai, sau đó cậu thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cậu???
! ! ! !
Tại sao lại đột nhiên nhìn tôi vậy?
"Ý của giám đốc Tề thì sao? Chúng tôi đều đã nói lên quan điểm của mình rồi, ý của giám đốc Tề rất quan trọng." Chu Hiện Dân nói.
Tề Trừng mơ mơ màng màng, theo bản năng muốn tìm ông xã thì Triệu Trác nhắc nhở: "Vừa rồi có một vị lãnh đạo đề nghị--" có thể là cảm thấy dù có nói nhiều lời đi nữa thì đối phương cũng nghe không hiểu nên hắn dứt khoát nói: "Nói chung lại chính là cổ phần của chúng ta sẽ trở nên ít hơn, mặc dù người lãnh đạo cấp cao kia nói rằng sau này sẽ có nhiều hơn."
"Vậy không được đâu." Tề Trừng nói thẳng.
Sắc mặt của Triệu Trác và Chu Hiện Dân lập tức hòa hoãn, khả năng là cảm thấy được ba người đều cùng đứng về một phe.
Tưởng Kỳ Phong đã sớm đoán được, nhưng lần này chỉ là thăm dò, mà ông ta cũng không nghĩ rằng nó sẽ được giải quyết trong một cuộc họp, thế nên Tưởng Kỳ Phong cũng không nói gì thêm, làm như cái đề nghị ấy không phải là chủ ý của mình.
Hội nghị kết thúc.
Năm nay lợi nhuận kiếm được của Tưởng thị rất cao, ai cũng rủng rỉnh tiền bạc. Tuy rằng Triệu Trác cũng kiếm lời không ít, nhưng vừa nhìn sang Tề Trừng bên cạnh vẫn còn đang tuổi uống nước trái cây, ăn đồ ăn vặt mà số cổ phần có được lại nhiều hơn mình thì nhất thời trong lòng khá khó chịu, trên mặt hắn ta vẫn mang theo ý cười nói: "Trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Chu Hiện Dân cũng gật đầu đồng ý, nói: "Đúng lúc thư ký của tôi vừa đặt xong một nhà hàng, đi đi thôi, tất cả mọi người cùng tụ tập cuối năm, coi như là một buổi gặp mặt cho tiểu giám đốc Tề của chúng ta."
"... Chuyện này, được, cám ơn." Tề Trừng đồng ý.
Cậu nghĩ tới âm mưu của Tưởng Kỳ Phong trong hội nghị vừa rồi, cảm thấy vẫn nên có quan hệ tốt với hai vị giám đốc này thì tốt hơn, ít nhất thì ích lợi của bọn họ còn đang ràng buộc với nhau. Tề Trừng không muốn để ông xã chịu thiệt. Ra xã hội chưa được một năm - Tề Trừng Trừng nghĩ nghĩ biện pháp.
Dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm.
Hôm nay đến Tưởng thị, từ đầu đến cuối Bạch Tông Ân đều rất lãnh đạm, không quan tâm đến mặt mũi của ai, thật sự giống như lời anh nói là chỉ đến để nghe. Nhưng Triệu Trác và Chu Hiện Dân cũng không dám xem thường, chủ yếu là vì Tề trừng vẫn luôn biểu hiện rất nghe lời Bạch Tông Ân.
Mọi người cùng đi ăn bữa trưa.
Tứ Hợp Viện là một nhà hàng tư gia nhưng trang trí cũng không có chút nào gọi là "Nhà hàng tư gia" cả, sân được trang trí rất cổ kính, nhân viên phục vụ đều mặc sườn xám, thanh tú xinh đẹp vô cùng.
Mọi người ngồi xuống rồi bắt đầu gọi món ăn, lúc nhân viên phục vụ tới rót rượu thì Bạch Tông Ân nói: "Em ấy uống nước trái cây, tốt nhất là nước ép dâu."
Chu Hiện Dân và Triệu Trác cũng không ép uống rượu, người ta nhìn thì tuổi còn nhỏ nhưng trong tay lại có thứ mà bọn họ muốn đấy.
Các món ăn đều có hương vị rất ngon, bày biện rất đẹp đẽ tinh xảo, có một món tên là thịt kho long tỉnh, được cải tiến từ món thịt kho tàu. Tề Trừng nếm thử một miếng, hai mắt lập tức sáng lên, cậu quay sang nói với ông xã: "Cái này ăn ngon cực luôn."
Rồi gắp một miếng cho anh.
Bạch Tông Ân nếm thử, gật đầu nói cũng được.
Bọn họ đúng là đến để ăn cơm thật...
Cũng may là Chu Hiện Dân và Triệu Trác dẫn đề tài đến lời đề nghị trong hội nghị hôm nay, vốn tưởng rẳng bọn họ còn phải phí thêm lời nhưng ai biết vị tiểu giám đốc Tề này lại rất nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không đáp ứng đâu."
Cổ phần là ông xã đưa cho cậu, cũng là thứ mà ba của anh đã để lại, Tề Trừng tuyệt đối sẽ không để Tưởng Kỳ Phong chiếm được chỗ hời đâu!
Dùng xong cơm trưa, Triệu Trác và Chu Hiện Dân đều là người khôn khéo, sau khi thăm dò tính cách Tề Trừng thì bọn họ biết người này thật sự rất thẳng thắn và không biết giao tiếp, không phải là loại giả tạo các kiểu, vậy nên sau khi lưu lại phương thức liên lạc giữa đôi bên thì đường ai người nấy về.
Tề Trừng còn gói lại một khối bánh đậu xanh, cậu cảm thấy món này ăn rất ngon nên muốn mang về cho chú Quyền nếm thử.
Trong hội nghị, Tề Trừng uống hai túi nước trái cây, một viên socola, buổi trưa còn có người mời ăn cơm, thức ăn cũng rất ngon, còn những thứ khác kết thúc thì kết thúc, cậu cũng không cảm thấy trong hội nghị này nó có cái gì cả.
Nhưng trên thực tế, việc cổ đông của tập đoàn Tưởng thị thay đổi đã sớm được truyền đi khắp vòng thượng lưu của Danh Thành.
Tề Trừng rốt cuộc là ai?
Bạch Tông Ân cưới một người vợ là nam vào cửa.
Là sinh viên của một trường nghệ thuật hạng ba, lại còn chưa học hết chương trình.
Họ Tề sao?
Chính là Tề gia làm giàu dựa vào giấy vệ sinh kia.
Tề gia này, không ngờ lại có thể nuôi ra một Tề Trừng có thủ đoạn như vậy.
Vì vậy nên trong thời gian ngắn ngủi, Tề Trừng đã trở thành "Nam hồ ly tinh" trong miệng các quý phu nhân của giới thượng lưu, nếu không thì sao có thể chỉ trong vòng nửa năm mà đã moi móc hết sạch của Bạch Tông Ân ra được chứ. Nhưng nói đi nói lại thì hâm mộ vẫn là chiếm phần lớn, dù sao thì người ta cũng là chồng chồng hợp pháp nghiêm túc, người đàn ông trong nhà của mình vẫn còn phải làm quen với người ta đấy thôi.
Toàn bộ Danh Thành này, có ai mà không thèm thuồng đến cổ phần của Tưởng thị chứ.
___
Tề Trừng xách theo giỏ trúc nhỏ, thay giày rồi vội vội vàng vàng muốn chạy đi hiến vật quý. Bạch Tông Ân đi ngay sau cậu.
Chú Quyền nhận đồ trong tay Tiểu Trừng trước rồi hỏi: "Hai đứa đã ăn gì chưa? Chưa thì để chú làm mì cho ăn." Ông ở nhà một mình nên đã tùy tiện ăn một chút.
"Ăn rồi ạ, chú Quyền không cần bận tâm đến chúng con, chú nếm thử bánh đậu xanh này xem, đặc biệt ngon luôn." Tề Trừng
*an lợi.
(*an lợi: kiểu muốn giới thiệu một món, một thứ gì đó mà mình vô cùng thích cho một người nào đó.)Thiếu niên cảm thấy ăn rất ngon nên muốn chia sẻ nó với người thân của mình.
"Được rồi, để chú nếm thử cái bánh đậu xanh này ngon như thế nào."
Đúng là rất ngon, bánh không ngọt gắt, có vị thanh mát của đậu xanh, nhân bên trong còn có đậu đỏ.
"Làm món này tốn rất nhiều công lao, đúng là ngon thật." Chú Quyền vui vẻ nói. So với một đĩa bánh đậu xanh thì chú Quyền càng coi trọng tấm lòng của Tiểu Trừng hơn.
"Buổi tối con muốn ăn cái gì? Để chú Quyền nấu cho Tiểu Trừng."
Chú Quyền cảm động không thôi, càng thích làm chút món ngon cho Tiểu Trừng ăn.
"Con muốn ăn vịt ạ. Chú Quyền, tối nay chúng ta có thể ăn vịt nướng không?" Tề Trừng hỏi.
Bạch Tông Ân biết rõ trưa nãy thiếu niên vẫn chưa ăn no, thời điểm đi về, phòng bên cạnh còn đúng lúc có vịt quay được đưa vào, cậu ngửi thấy mùi đấy thì thiếu điều muốn chảy cả nước miếng, dáng dấp tội nghiệp muốn ăn vô cùng nhưng vướng phải mặt mũi của "giám đốc Tề" nên mới cố gắng chống đỡ.
"Này có là cái gì chứ, bây giờ chú Quyền lập tức đi mua vịt về nấu cho con." Chú Quyền làm nóng người:
"Lúc trước chú đã cùng với ông Lý làm món này rồi, Tiểu Trừng chờ chút nhé."
Tề Trừng liếʍ miệng, tròn tròn hai mắt sáng lấp lánh.
Một mặt tham ăn
"Tiểu Trừng sẽ chờ ạ",
"Tiểu Trừng không chạy đi đâu hết".
Chú Quyền thích vô cùng, nhanh chóng mặc áo khoác rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, tự mình chọn mua vịt.
Đúng lúc này thì điện thoại của Tề Trừng vang lên, là Tề phu nhân gọi đến... ầu, cậu quên chưa chặn số rồi.
Cuối cùng vẫn bắt máy.
"Tề Trừng, có phải Bạch Tông Ân cho con cổ phần của Tưởng thị không?!"
Tề phu nhân vội vàng muốn xác nhận, ngạo mạn kiêu căng với con trai lớn cũng vứt hết ra sau đầu, khiến cho bà quên sạch chuyện lúc trước.
"Đúng vậy. Nhưng cũng không liên quan gì đến Tề gia cả, chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi, chẳng phải là các người đã nói Tề Trừng đã kết hôn rồi thì như gáo nước đã đổ đi à? Tôi hiện tại đã là Bạch Tề Trừng rồi!"
Tề Trừng nói một hơi rồi trực tiếp chặn số.
Sau đó cậu lập tức cảm nhận được ánh mắt của ông xã.
"Bạch Tề Trừng cơ à?"
Bạch Tông Ân mang theo ý cười mà lặp lại.
A a a a a a a a! ! !
Tề Trừng đỏ bừng một khuôn mặt, cậu chỉ muốn làm Tề phu nhân nghẹn lời lại mà thôi, căn bản quên mất ông xã vẫn còn ở đây.
"Em, em đúng là của ông xã mà." Tề Trừng nhẫn nhịn mặt đỏ, nói.
Cún con rụt rè và thẹn thùng. jpg
Trong lòng Bạch Tông Ân là một mảnh mềm mại, không nhẫn tâm trêu đùa thiếu niên thêm, đôi mắt màu trà lạnh nhạt đã từng mang theo tâm tình sâu không lường được, hiện tại chỉ có duy nhất một bóng người bên trong, anh nói:
"Bạch Tông Ân cũng là của Tề Trừng."
Bọn họ là của nhau...
________
Juu: xách dao dí tui đy chứ lười quá ròi nè, hmu hmu, 5 ngày rồi mới có chương mới :))))))))))