Kết thúc buổi kiểm tra thì cũng đã đến trưa.
Cả buổi sáng bận rộn chạy tới chạy lui, Tề Trừng ngồi lên xe được một lúc thì bụng bắt đầu kêu ục ục.
Lúng túng ghê.
Ông xã sẽ không nghe thấy đâu đúng không?
Cún con lén lút nhìn ông xã. Anh không để ý đến cậu.
Phù, hoàn hảo.
"Hôm nay ăn ở bên ngoài đi." Bạch Tông Ân mở miệng.
Chú Quyền ngồi ở ghế phó lái nghe vậy thì có hơi kinh ngạc. Tông Ân không thích ăn cơm ở bên ngoài, nhất là sau khi từ bệnh viện trở về, mỗi lần từ bệnh viện về chắc chắn sẽ về nhà tắm rửa thay quần áo cho sạch mùi bệnh viện, nhưng bây giờ chú Quyền cũng không cảm thấy loại thay đổi này không có gì là không tốt.
Ông quay đầu lại nhìn Tông Ân đang ngồi cạnh Tiểu Trừng, nụ cười lộ ra sáng tỏ, nói: "Vậy con dẫn Tiểu Trừng đi ăn đi, chú lớn tuổi rồi không thích ăn món Tây."
"Ăn món Tây ạ?" Tuy rằng bụng của tên Đói Cơm nào đấy đang kêu ùng ục nhưng vẫn nhạy bén bắt được đồ ăn.
"Ở nhà vẫn thường ăn thức ăn kiểu Trung rồi còn gì, nếu ra ngoài ăn thì ăn cái gì trịnh trọng chút, chẳng phải tuổi trẻ các con đều yêu thích dạng bữa tối dưới ánh nến sao?" Chú Quyền cười ha ha nói: "Chú thấy nếu vậy thì ăn món Tây cũng không tồi đâu."
Tên Đói Cơm nào đấy tha thiết mong chờ nhìn ông xã.
Món Tây cũng không tồi nha.
Cậu chưa bao giờ được ăn hết.
Bạch Tông Ân đối diện với hai mắt thiếu niên, không nói gì mà gật đầu một cái.
Woohoo ~
Nhóc Đói Cơm vui vẻ.
Xe định chở chú Quyền về nhà trước nhưng ông bảo mình không cần, để ông xuống ở cổng khu trung tâm thương mại rồi đi dạo một vòng là được:
"... Tông Ân dẫn Tiểu Trừng đi ăn thật ngon nhé, đừng vội trở về. Hôm nay cũng không phải cuối tuần, không nhiều người lắm nên hai con cũng nên đi dạo công viên gì đó đi."
Hướng dẫn hẹn hò của người lớn tuổi.
Tề Trừng không hiểu tại sao ăn cơm xong còn phải đi công viên, cậu tò mò hỏi:
"Chú Quyền, hôm nay ở công viên có sự kiện gì ạ?"
Gần khu biệt thự có một công viên khá ẩm ướt, trong đó có một hồ nước lớn với vài con thiên nga đen. Mà Tề Trừng lúc nào cũng mập ì trong nhà, phạm vi hoạt động chỉ trói chặt giữa nhà và khu mua sắm nên chỗ đó cậu vẫn chưa đi qua.
"Không có sự kiện gì hết..." Chú Quyền cũng có chút bối rối.
Tề Trừng bé ngoan vâng một tiếng, đến ngã ba thì chú Quyền cũng quên luôn
"hướng dẫn tình yêu" cho đôi trẻ, xe đã đến khu thương mại nên dừng lại, chú Quyền đi xuống rồi nói:
"Chơi vui vẻ nhé hai đứa, Tông Ân phải chăm sóc tốt cho Tiểu Trừng đấy."
"Con biết rồi." Bạch Tông Ân nói.
"Bye bye chú Quyền ~"
Bởi vì được đi ăn đồ Tây nên cả người Tề Trừng đều rất vui vẻ, quơ quơ móng vuốt với chú Quyền, khi nói chuyện âm cuối cũng kéo dài ra.
Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên đang đưa hẳn đầu ra khỏi cửa xe ô tô mà tạm biệt, anh đưa tay sang ấn lại đầu cậu vào trong.
"Đầu của em không đáng giá nên không thèm lo sợ gì hết à?"
! ! ! !
Nữa rồi, nữa rồi, ông xã lại châm chọc cậu nữa rồi.
Cún con hừ hừ: "Em nghe được ý anh bảo em ngu ngốc."
"Vậy thì cũng không ngu ngốc lắm." Bạch Tông Ân nói.
"Em muốn cáo trạng với chú Quyền."
"Để chú Quyền mua nhiều hồ đào cho em ăn sao?"
Tề Trừng: ...
Hai má phồng lên, thở phì phò.
Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên, anh thu hồi ánh mắt rồi báo một địa chỉ. Tên Đói Cơm nào đấy vừa mới tức giận đến mức thở phì phò nghe vậy thì lực chú ý lập tức bị dời đi:
"Ông xã, bây giờ chúng ta đi ăn sao? Ăn ở đâu thế?"
Ăn thì không nổi giận được.
"Nhà hàng Pháp."
!!!!
Thiếu niên vui vẻ, trong mắt là ánh sao lấp lánh chờ đợi.
Thực sự vô cùng dễ dỗ.
Bạch Tông Ân có chút buồn cười, không phải là cười nhạo mà là cảm thấy thiếu niên rất đáng yêu, dù vậy nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, anh nhàn nhạt nói: "Quy củ tiêu chuẩn món ăn em biết là gì không?"
Tề Trừng khóc khóc, xin lỗi, cậu đã không còn mặt mũi là nhóc Đói Cơm nữa rồi.
"Không biết." Tội nghiệp nhìn ông xã, anh chỉ em với.
Bạch Tông Ân lừa gạt đứa nhỏ như thật: "Phải có bạn đời mới được đi vào."
"Em có ông xã còn gì, chúng ta có thể cùng nhau đi vào." Tề Trừng Trừng nhanh chóng nói.
Món Pháp có nhiều quy củ như vậy thì chắc hẳn ăn rất ngon.
Có lẽ giống như mua truyện tranh vậy, nếu như có nhiều người yêu thích thì chắc chắn sẽ không sai.
Tề Trừng chưa bao giờ cảm thấy chính mình có chỗ nào đặc biệt, cậu biết rõ mình chỉ là một người bình thường nên không bao giờ có bất cứ ảo tưởng làm ra một sự việc lừng lẫy gì. Trước đây, mơ ước lớn nhất của cậu có thể là tích góp đủ tiền mua được một căn nhà nhỏ nơi phương bắc này, sau đó thì có thể một tuần được một lần thảnh thơi tắm nắng, một lần được đi ăn ngoài đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà bây giờ cậu còn được đi ăn đồ ăn Pháp!
Woohoo ~
Tên Đói Cơm nào đấy vui vẻ đến giương ngực nhỏ lên.
"Ông xã, còn gì nữa không? Em sẽ học hỏi thật tốt để không làm anh mất mặt."
Bạch Tông Ân nghe vậy cũng không muốn lừa dối tên ngốc này nữa.
"Lừa em thôi."
Bạch Tông Ân nhéo má thiếu niên, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Không có gì phải mất mặt. Em thích đồ ăn của bọn họ, chỉ như vậy thôi cũng đã là sự khen ngợi lớn với họ rồi."
Ẩm thực quan trọng nhất chính là có thể làm thực khách thỏa mãn.
"Ông xã anh thật tốt." Tề Trừng ngại ngùng, nhất định vừa rồi ông xã đã nhìn ra cậu vừa ngạc nhiên vừa sợ, phát xong phiếu người tốt nhất vũ trụ rồi, Tề Trừng xoay mặt sang một bên khác, như bán manh nói:
"Ông xã, thịt bên này mềm hơn một chút, anh nhéo bên này nè."
Bạch Tông Ân: "..."
"Không nhéo."
Bạch Tông Ân thu tay về.
Mới vừa bán manh, bị nhéo má trái còn má phải lại chẳng có gì, đơn thuần vô tội - Tề Trừng thất vọng.
Cún con tâm cơ chẳng lẽ bị ông xã nhìn ra rồi?
Nhạy bén. jpg
Bạch Tông Ân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cửa kính xe phản chiếu du͙© vọиɠ trong đáy mắt của anh.
Mặt thiếu niên rõ ràng mới vừa một kiểu
"oa, ông xã động tay động chân với mình",
"tay ông xã đẹp quá đi",
"thật hạnh phúc quá".Tên quỷ nhỏ háo sắc này.
Bạch Tông Ân nghĩ.
Nhưng cổ họng anh có chút khô khốc, tâm tình nơi đáy mắt cũng chỉ có anh mới biết, thiếu niên đang càng ngày càng có ảnh hưởng mãnh liệt với mình.
Nhà hàng nằm ở một nơi rất yên tĩnh với một bức tường hoa trước cửa. Rõ ràng đang là mùa đông nhưng lại dạt dào ý xuân lãng mạn, bên trong vườn hoa là một khu vườn nhỏ ngoài trời, con đường đá nhỏ khá quanh co dẫn thẳng đến nhà hàng.
Ban ngày, nhà hàng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Từ cửa sổ sát đất lập tức có thể nhìn thấy được người ở bên trong cũng không phải quá nhiều.
Tề Trừng nghĩ, vậy chắc hẳn sẽ có chỗ cho bọn họ.
"Tiên sinh, xin hỏi số hẹn của ngài là bao nhiêu?"
? ? ?
Đầy chỗ trống thế kia mà con phải đặt chỗ trước á?
Tề Trừng không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông xã. Bạch Tông Ân nói ra một dãy số, Tề Trừng nghe được đó chẳng phải là số điện thoại của ông xã sao.
Nhưng hôm nay anh vừa mới quyết định muốn ăn ngoài thôi mà, hơn nữa cả ngày hôm nay Tề Trừng lẽo đẽo theo ông xã cũng không hề thấy anh lấy điện thoại ra hẹn trước.
Người phục vụ kiểm tra xong danh sách hẹn trước cũng không tìm thấy số điện thoại nhưng sau đó lại cảm thấy dãy số này có hơi quen thuộc, rất nhanh liền nhớ ra, lập tức sững sờ một chút rồi cung kính nói: "Chào Bạch tiên sinh, xin mời hai vị vào."
Tề Trừng đi ở phía sau, thật sự tò mò ông xã đã hẹn trước khi nào.
Bọn họ thậm chí còn có cả một lô ghế riêng biệt, là kiểu nửa kín nửa mở, dùng vật trang trí để ngăn cách với bên ngoài, bảo đảm riêng tư.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Tông Ân lập tức chọn món theo khẩu vị của thiếu niên.
Người phục vụ lại giới thiệu đến rượu, Tề Trừng nghe xong thì nóng lòng muốn thử, cảm giác nó có vẻ rất ngon.
Bạch Tông Ân do dự, tên nhóc này mà uống rượu cái gì.
Tên Đói Cơm nào đấy nhìn thấy được ông xã do dự, lập tức sử dụng chiêu làm nũng: "Ông xã, anh xem nè, độ cồn này rất thấp, là rượu vang sủi đó, em chưa được uống bao giờ cả."
"Vậy cái này đi." Bạch Tông Ân đành thỏa hiệp.
Ẩm thực Pháp rất tinh tế và đẹp mắt, trước khi món chính được dọn lên thì có đầy đủ các món khai vị có sẵn. Vang sủi có màu hồng nhạt, trông có hơi giống nước ép dâu tây, rót vào ly thì lập tức sủi lên bọt khí, trông rất đẹp.
"Ông xã, nhìn nó đẹp quá, chắc là sẽ uống rất ngon."
Nhóc Đói Cơm là một tên yêu cái đẹp, đồ ăn càng đẹp thì càng được nhiều điểm cộng.
Tề Trừng cầm ly rượu lên, rất nghiêm túc thưởng thức một ngụm nhỏ, vừa lạnh vừa chua chua ngọt ngọt, nhưng cũng khác hẳn với nước trái cây, có chút vị chát đặc trưng của rượu, nói chung là rất kỳ quái, uống ngụm đầu tiên có hơi không quen nhưng dư vị trong miệng lại rất đặc biệt.
Lập tức ừng ực thêm một ngụm.
"Nếm thử xem." Bạch Tông Ân đưa dĩa sườn bò đã được cắt gọn tới.
Tề Trừng: ! ! ! !
Cho cậu sao? ! ! !
Ui ui ui ông xã cậu là người đàn ông tuyệt thế gì thế này!
Cậu quá may mắn rồi.
Cún cún con lại muốn thổi rắm cầu vồng lên.
Bạch Tông Ân lạnh nhạt nói: "Ngu ngốc nên phải cho ăn."
"Đúng đúng, chẳng phải đã nói em là heo con sao."
Tề Trừng không cảm thấy xấu hổ gì mà ngược lại còn coi đó là niềm tự hào, cậu cắm vào một khối sườn bò đã được cắt, a một tiếng bỏ vào trong miệng, ăn quá ngon!
Khi món tráng miệng được đem lên, trên đĩa có bánh mousse tầng tầng lớp lớp giống như núi tuyết, phía trên có rải những cánh hoa hồng nát tan, mùi thơm lạnh lẽo của hoa hồng xông vào mũi, nhìn qua thật sự rất đẹp.
Sau đó phục vụ mang món thứ hai lên, Tề Trừng hai mắt tràn ngập mong đợi, chờ đến khi nhìn thấy rõ rồi thì bắt đầu kinh sợ!
Cún con sợ hãi. jpg
"Đây, đây không phải là món dâu tây bơ trứng cá muối ở trong tiệc sinh nhật của em trai sao." Tề Trừng Trừng cũng không biết tên món đó là gì, dựa theo khẩu vị của mình mà nói lung ta lung tung.
Bạch Tông Ân: "Em không muốn thử một chút sao?"
Tề Trừng: Có hơi sợ.
Cậu nhớ lại hương vị kỳ quái kia nhưng lại nghĩ trứng cá muối này rất đắt tiền nên nhất thời công dân nhỏ trong lòng lại thức tỉnh, vừa khó xử lại vừa trông ngóng, cuối cùng sức mạnh của đồng tiền đã chiếm thế thượng phong.
"Ông xã, em có thể ăn một nửa thôi được không? Em sẽ dùng nĩa tách nó ra, không dùng miệng cắn đâu."
Bởi vì món hoa hồng kia còn đang chờ cậu ăn đó!
Bạch Tông Ân liếc mắt một cái liền biết được thiếu niên nghĩ gì, ánh mắt không thể phát hiện dời đến trên môi cậu.
Có thể vừa mới uống vang sủi nên môi của thiếu niên có hơi đỏ hơn một chút, bóng bẩy mượt mà, còn có thêm hương vị nhàn nhạt của rượu, dụ người đến nếm thử...
"Em chia đi." Bạch Tông Ân dời ánh mắt rồi nói.
Trong đầu tên Đói Cơm nào đấy chỉ toàn là trứng cá muối nên hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt thâm trầm của ông xã, cậu vui vẻ dùng cái nĩa cắt xuống, nhưng bởi vì vỏ ngoài hơi giòn nên mặc dù Tề Trừng đã rất cẩn thận nhưng vụn bánh cũng bị rơi vãi ra ngoài, nếp cắt cũng không được đẹp mắt, trông giống như heo gặm vậy.
(Truyện chỉ được cập nhật duy nhất trên w.att.pa.d, lên đó đọc để còn tương tác với tôi chứ :(( đọc ở mấy web ăn cắp thì sao tôi tương tác với mọi người được , lên w.att.pad đọc đi, năn nỉ :((Tề Trừng thoáng xấu hổ: "Tuy rằng nhìn qua có hơi xấu một chút nhưng mà ông xã đã tận mắt nhìn em cắt nó rồi đúng không, trăm phần trăm sạch sẽ." Cậu chỉ sợ ông xã ghét bỏ mình.
"Ừm." Bạch Tông Ân cũng không để ý món tráng miệng trước mặt có đẹp hay không.
Anh có chút xuất thần, ánh mắt mất tự chủ nhìn về phía thiếu niên.
Tề Trừng yên tâm, nhìn ông xã thật sự không ngại mà ăn hết phần còn lại, lúc này mới cầm nửa kia dâu tây trứng cá muối chậm rãi đưa vào trong miệng.
Lần này cậu nhất định phải tỉ mỉ thưởng thức.
Chậm rãi cảm thụ.
Đồ mắc như vậy thì nhất định nó có mị lực riêng!
Tề Trừng Trừng, làm một nhóc Đói Cơm thì phải phát hiện được ưu điểm của đồ ăn!
Ui ui ui....
Tề Trừng sưng mặt phồng má, bởi vì mùi vị của trứng cá muối trong miệng vẫn không thể tiếp nhận nổi.
Cuối cùng Tề Trừng nghĩ, ưu điểm của món tráng miệng này đối với cậu mà nói thì chắc là đắt tiền rồi.
Thế nhưng món bánh núi tuyết hoa hồng này thì ăn siêu cấp ngon!
Nhóc Đói Cơm rất vui vẻ, món bánh này có mùi hương của hoa hồng, không ngọt ngấy, bánh mousse lành lạnh kết hợp với mùi thơm của hoa.
Bữa cơm này ăn hơn một giờ, cuối cùng Tề Trừng còn uống cạn ly rượu.
Lúc ăn xong, một người nước ngoài mặc đồng phục đầu bếp gõ cửa tiến vào. Tề Trừng ngồi tại chỗ kinh sợ, cậu không hề biết ăn món Tây còn có quy củ như vậy, cơm nước xong thì đầu bếp sẽ đến tận bàn hỏi đánh giá món ăn sao?
Mà Tề Trừng cũng nghe không hiểu cả hai đang nói gì vì bọn họ đang nói tiếng Pháp.
Tốt xấu gì cũng đã vượt qua
*cấp sáu bốn - Tề Trừng biểu thị.
Bếp trưởng rất nhiệt tình, vừa vào thì lập tức bắt tay chào hỏi với ông xã, thần sắc của anh vẫn lạnh nhạt như cũ như thường. Cả hai nói chuyện gì đó một hồi, sau đó ánh mắt ông xã nhìn về phía này, bếp trưởng cũng đang nhìn cậu.
Cún con sợ hãi. jpg
"Làm, làm sao vậy? Phải đánh giá năm sao nữa hả?"
Tề Trừng thật ra cũng rất hài lòng với bữa ăn hôm nay, nhưng đánh giá năm sao cho cái món dâu tây kia thì cậu thấy hơi miễn cưỡng, thế nên Tề Trừng ăn ngay nói thật với ông xã: "Ông xã, cái món dâu tây này không cho năm sao được đâu."
Bạch Tông Ân không nói cho cậu biết rằng vừa rồi bọn họ chỉ chào hỏi vài câu, không phải là hạng mục chấm điểm gì, anh thuận theo thiếu niên nói:
"Vậy theo em thì nên cho mấy sao?"
"Một thôi, nhưng mà dù gì thì nguyên liệu của nó cũng vô cùng đắt giá, ba sao cũng đã quá nhiều rồi."
Tề Trừng ỷ vào việc bếp trưởng nghe không hiểu nên nhỏ giọng nói với ông xã, trên mặt còn rất nghiêm túc:
"Không được nói là em đánh giá đâu, em có hơi sợ, ông xã bảo đó là lời của anh nhé, người ta sẽ không nổi giận rồi đánh anh."
Vị bếp trưởng người nước ngoài này vô cùng cao to, đến cánh tay thôi cũng to hơn bắp đùi của cậu.
Nếu như Tề Trừng biết tiếng Pháp thì cậu nhất định sẽ nghe được ông xã tốt nhất vũ trụ của mình nói như thế này:
"Vợ của tôi không thích cái món dâu tây kia lắm, em ấy không thích mùi vị của trứng cá muối nên đánh giá ba sao, hơn hết là em ấy sợ anh."
Rodney: ? ? ?
Món tráng miệng này không chỉ là một món dâu tây bình thường mà nó còn được mệnh danh là mối tình đầu thiếu nữ, với cả hắn tới đây cũng không phải để nghe đánh giá đâu. Mà thôi, nghe cũng đã nghe rồi, đánh giá ba sao... Rodney biểu thị thiếu nữ muốn khóc.
Ai bảo hắn là bạn tốt của cái tên họ Bạch này chứ...
Tề Trừng không biết ông xã và bếp trưởng đã nói những gì, cuối cùng khi bọn họ rời đi thì bếp trưởng còn tặng cho hai người một chai vang sủi ngọt ngào, chính là thứ vừa nãy cậu đã uống, còn có cả bánh mousse
"Ông xã, bếp trưởng tốt bụng quá đi, anh nói không thích đồ ăn của anh ấy rồi mà anh ấy còn không đánh anh, à, còn tặng chúng ta món quà này nữa. Nhà hàng này phục vụ tốt ghê." Cún con ngồi trên xe nâng mặt vui vẻ nói.
Bạch Tông Ân nhìn đến hai mắt ánh nước của thiếu niên: "Em uống say rồi có phải không?"
Nếu không thì với tính cách của thiếu niên, cho dù là vừa rồi có nhầm lẫn hay miễn cưỡng đánh giá ba sao đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ không nói thêm một câu như
"ông xã nói đó là lời của anh nhé", lại còn
"người ta sẽ không tức giận rồi đánh anh".Gan của đứa nhỏ này cũng lớn thật.
"Không có mà, em đâu có say, không tin thì ông xã sờ sờ em thử xem."
Tề Trừng đưa đầu đến gần, bởi vì động tác quá lớn nên ngồi không vững vàng, đầu nhỏ bị cộp một phát thật kêu, ui lên một tiếng: "Xin lỗi ông xã, anh có bị đau không? Nhưng mà đầu em hình như đau quá, có phải đỏ rồi không?"
Thiếu niên từ trong ngực của anh ngẩng đầu lên, hai mắt đen láy ánh nước ngước nhìn, trên trán có một mảng hồng, là chỗ bị đυ.ng đến, cả hai má và hai bên tai đều đỏ bừng, hết sức xinh đẹp.
Thật sự uống say rồi.
Chuyện phía sau...
... Bạch Tông Ân đã xác định.
Thiếu niên vẫn còn duy trì vùi mình trong l*иg ngực của anh, làm nũng nói:
"Ông xã, anh không giúp em thổi một chút sao?"
Bạch Tông Ân giả vờ lạnh nhạt không nổi nữa, anh nâng hai má thiếu niên lên, hơi ấm truyền đến lòng bàn tay rất nóng. Thiếu niên nắm bàn tay của anh rồi bao lấy, rầm rì nói cẩn thận cảm giác lạnh băng này thật thoải mái, vừa nói vừa nhắm mắt lại, ngẩng đầu để anh thổi cái trán.
Tim bị làm cho loạn thành một mảnh.
Ầm ầm ầm vang vọng.
May mắn làm sao cậu đã say rồi.
Bạch Tông Ân nhẹ nhàng thổi lên, lúc mở miệng nói chuyện, âm thanh rất khàn: "Được rồi, ngồi yên lại thắt dây ăn toàn vào."
Được thổi thổi một chút, Tề Trừng giống như bé ngoan ngồi vào chỗ cũ, hai, ba giây sau đi tìm xem dây an toàn ở nơi nào, tay chân vụng về, Bạch Tông Ân không nhịn được mà khom lưng giúp cậu thắt lại.
"Không được nhúc nhích, không được nghịch, có nghe không Tề Trừng."
"Em không nhúc nhích, cũng không nghịch, anh không được mắng oan em."
Cún con oan uổng vô cùng, tóc xoăn trên đầu cũng dựng lên kháng nghị.
Gương mặt Bạch Tông Ân lạnh lùng nhưng anh thật sự hết cách với Tề Trừng, cuối cùng bất đắc dĩ mà nắm lấy tay của thiếu niên. Quả nhiên thiếu niên rất nghe lời không nhúc nhích nữa, mới được một phút lại ngốc nghếch hì hì nở nụ cười.
"Ông xã, tay anh thật là đẹp, không biết đến khi nào em mới có thể ngủ với anh... "
Tim Bạch Tông Ân nhanh chóng đập điên cuồng.
"... trên giường."
"..." thanh âm Bạch Tông Ân rất lạnh: "Nằm mơ đi."
Sau đó Tề Trừng mơ mơ màng màng ngủ đến tận lúc về. Cậu thật sự không biết uống rượu nhưng cậu nghĩ nguyên chủ thường xuyên đi quán bar nên có lẽ tửu lượng của thân thể này cũng không tệ, hơn nữa nồng độ cồn của vang sủi cũng không cao lắm, vậy mà không ngờ uống xong cậu lại có hơi chóng mặt.
Xe đến nhà thì Tề Trừng cũng đã tỉnh ngủ, hoàn toàn tỉnh táo.
Thật ra cũng không phải cậu say, đầu vẫn khá tỉnh táo nhưng có hơi hưng phấn hơn bình thường, nói nhiều hơn, lá gan cũng mập hơn, không biết xấu hổ mà nhờ ông xã thổi thổi cái trán, lại còn nắm tay anh.
A a a a a a! !
Tề Trừng Trừng, tiền đồ của mày đâu hết rồi thế hả!
Biết bao nhiêu thủ đoạn trêu chọc người khác trong tiểu thuyết đều dùng luôn rồi!
... Nhưng mà ông xã lại còn giúp cậu thổi thật.
Tề Trừng có hơi bất ngờ, đúng là ông xã rất thích được người ta làm nũng nha.
Sau này làm nũng sẽ trở thành bản tính của cậu luôn!!!
Nhưng Tề Trừng nhớ mang máng hình như lúc cậu nói cái gì mà ngủ trên giường ông xã thì anh bảo cậu nằm mơ đi, vậy ông xã giận cậu rồi sao?
Cún con lẽo đẽo theo sau ông xã, cộp cộp cộp, ngoan ngoãn, vô tội, đáng yêu nói:
"Ông xã, khi nãy em uống nhiều nên nói lung tung, anh đừng tức giận..."
Gay go rồi, ông xã không muốn nhìn cậu nữa!
Ai đó bắt đầu làm nũng: "Ông xã, anh đừng nóng giận mà."
"Muốn ngủ trên giường của tôi sao?" Bạch Tông Ân dừng lại.
Tề Trừng Trừng thiếu chút nữa đã đυ.ng vào xe lăn, nhanh chóng nói: "Em nói mớ thôi, em bảo đảm."
Ui ui ui, cậu sẽ không lén lút bò lên giường ông xã đâu.
Không được ông xã đồng ý thì cậu sẽ ở trong mơ ngủ một giấc.
"..." Thật sự là một tên đần.
Bạch Tông Ân thấy bộ dáng thiếu niên là thật sự sợ anh nổi giận, rõ ràng tất cả là do cậu khơi mào đốt lửa nhưng bây giờ lại vô tội ngoan ngoãn... Thôi, quên đi.
"Không giận em, về nhà thôi."
Tuyệt!
Ông xã quả nhiên rất thích người khác làm nũng.
Tề Trừng về đến nhà thì đầu tiên chính là cất vang sủi và bánh mousse vào trong tủ lạnh. Chú Quyền đang ở trong bếp băm thịt, nhìn thấy bọn họ trở về thì rửa tay một chút rồi cười ha ha nói:
"Tiểu Trừng, hôm nay như thế nào rồi? Tại sao lại về nhà sớm như vậy, các con không đi công viên chơi à, chú thấy người trẻ tuổi các con khi hẹn hò thì trước khi trở về đều sẽ đi xem phim mà."
"Hẹn hò ạ?!"
Tề Trừng trợn to mắt.
Sao có thể là hẹn hò... Nhưng cậu lại nghĩ, cậu và ông xã hai người đi ăn món Pháp, rất lãng mạn, có tráng miệng ngọt và cả hoa hồng, hơn nữa còn có rượu, vậy đây chính là hẹn hò sao.
"Con có uống một chút nên trở về sớm ạ." Tề Trừng giải thích một câu, thì ra ngày hôm nay chính là hẹn hò, lại nói với chú Quyền: "Bây giờ con cũng tốt rồi, tụi con có thể ở nhà xem phim không?"
Chú Quyền thấy dáng vẻ này của Tiểu Trừng thì chắc mẩm cậu đi ra ngoài chơi với Tông Ân rất vui, ông cười ha ha nghĩ kế nói:
"Con đi tìm Tông Ân đi, phòng của nó có máy chiếu đấy, ban ngày phòng khách quá sáng không thích hợp để xem phim, hơn nữa chú còn phải băm thịt nên rất ầm ĩ."
Phòng khách cách nhà bếp rất xa, có cửa đóng lại cách âm rất tốt nên căn bản không hề ồn ào.
Chú Quyền biết, chú Quyền nhìn ra và chú Quyền đang muốn giúp cậu hẹn hò...
Tề Trừng ngại ngùng vô cùng, nhưng nhiều hơn chính là cao hứng.
Cậu lấy bánh ngọt và vang sủi vừa cất vào trong tủ lạnh ra.
Cộc cộc cộc đi lên lầu tìm ông xã.
Chúng ta tiếp tục hẹn hò thôi.
_______
Iu mọi ngừi, những người đọc truyện trên truyenhdt.com của tui, mọi người xứng đáng đi thi được mười điểm, được dời deadline, được sếp tăng lươngggg!!!!______
*cấp sáu bốn: tui nghĩ đây là hệ thống giáo dục bên TQ với 6 năm trung học và 4 năm đại học.*vang sủi màu hồng đây*Bánh mousse rải hoa hồng nè:Juuu: tui nhận ra những gì tác giả viết đều có thật ngoài đời nên tui đã đi kiếm hình á, mà tui kiếm không ra hình của cái món trứng cá muối kia... khộ :((