Chương 20: Ngoại truyện: Tình yêu, cất cánh
Ngày ấy, Lăng Lỵ chụp quảng cáo cho một trò chơi trên mạng.
Trên mặt cô trang điểm rất đậm so với ngày thường. Lông mi giả, tròng mắt màu xanh, son môi thật đỏ, trên đầu còn đội một bộ tóc giả kiểu Bob màu trắng.
Trên người cô mặc một bộ trang phục màu bạch kim theo kiểu thời trang tương lai, bên ngoài khoác một cái áo choàng dài. Thừa dịp giờ cơm trưa không có gì làm, cô đi dạo đến một cửa hàng nho nhỏ gần đó, chờ đến khi ông kính bắt đầu.
Cửa hàng rất nhỏ, bên trong sản phẩm trưng bày toàn là vật phẩm gởi bán. Hàng hóa rất nhiều nhưng độc đáo, rực rỡ đủ màu, khiến người đi coi hoa cả mắt. Lăng Lỵ đảo mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy búp bê Nga đặt ở một góc.
Búp bê Nga làm bằng gỗ màu vàng kim, một nhóm gồm mười con tất cả, từ trái sang phải, từ lớn đến nhỏ. Búp bê nhỏ nhất cao khoảng gần bảy móng tay của ngón út, tất cả được vẽ rất tinh xảo, màu sắc trơn bóng, sáng lấp lánh, xem ra thủ công bằng tay.
Lăng Lỵ với tay muốn lấy, nhưng vì giá tiền quá mắc nên cau mày do dự một giây. Thế là có một bàn tay đàn ông đưa ngang qua mặt của cô, trong nháy mắt, chồng hết mười con búp bê lên với nhau, rồi lấy từ trên kệ trưng bày xuống.
Một bên mắt của Lăng Lỵ và tầm mắt của người đàn ông bên cạnh giao nhau thì giật mình rất đổi kinh ngạc.
Cô biết, trang phục lúc này của cô có hơi khoa trương, nhưng người đàn ông bên cạnh cũng không thua kém bao nhiêu.
Trên đầu anh đội một cái mũ làm bằng bong bóng bay, trên người mặc một cái áo vest cũng bằng bong bóng bay. Thậm chí trên lưng còn đeo một thanh kiếm, cũng làm bằng bong bóng bay. Eo của anh đeo một túi đựng dụng cụ làm bóng bay; tay phải cầm một đống bóng bay, tay trái cầm búp bê Nga mới vừa lấy từ trên kệ xuống.
Kiểu người màu sắc rực rỡ của anh giống như là một nhân vật từ trong truyện cổ tích bước ra, mộng ảo tốt đẹp, thật không chân thật tí nào. Khi Lăng Lỵ nhìn thấy anh lúc đó, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là, ‘sẽ phá vỡ’.
Phá vỡ?
Cái gì sẽ bị phá vỡ? Là bóng bay trên người của anh? Hay là cảm giác đồng thoại tỏa ra trên người của anh? Ý niệm đột nhiên xuất hiện khiến cô bật cười.
“À? Thật xin lỗi, cô muốn mua búp bê này sao?” Vừa rồi bong bóng bay che lại tầm mắt của anh, cho nên mãi đến khi Lăng Lỵ chếch mắt nhìn anh, anh mới hậu tri hậu giác phát hiện bên cạnh anh còn có người khác, vội vàng đưa búp bê Nga trong tay ra, hỏi Lăng Lỵ. Khi anh vừa nhìn thấy cô thì đột nhiên ngẩn người ra.
Cái gì? Tóc bạch kim? Mắt xanh lam?
Cách ăn mặc cấp tiến và cảm giác khoa học kỹ thuật, cô be này giống như là đến từ tương lại vậy. Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Doãn Quang Huy nhìn thấy Lăng Lỵ.
“Không có, tôi không mua.” Ý thức được Doãn Quang Huy đang nói chuyện với cô, Lăng Lỵ lắc tay.
Không sai, cô thật thích bộ búp bê Nga này, nhưng cô không mua, không thể mua, mắc quá, tương đương với chi phí mấy ngày sinh hoạt của cô.
“Vây thì tôi đi tính tiền đó.” Xác định một lần nữa là cô không mua, Doãn Quang Huy nói với Lăng Lỵ
“Ừ.” Lăng Lỵ trả lời. Thật ra cô có chút không hiểu vì sao anh lại muốn nhấn mạnh một lần nữa. Cô chỉ là một người không quen biết mà thôi, anh cần gì lo lắng đoạt đồ của cô như vậy?
Lâu nay cô không thích trò chuyện với người xa lạ. Nhưng mà ánh mắt của người đàn ông trước mặt thật là trong suốt, thoạt nhìn rất trong sáng, rất thoải mái, giảm bớt cảm giác không tự nhiên của cô và người xa lạ.
Lăng Lỵ tiếp tục đi dạo trong cửa hàng. Doãn Quang Huy cầm búp bê Nga tới quầy tính tiền; Lăng Lỵ ở lại trong cửa hàng một lát rồi cũng bỏ đi; rồi lại gặp Doãn Quang Huy lần thứ hai ở trước cửa một nhà hàng.
Đây hẳn là tiệc khai trương của nhà hàng. Vì muốn thu hút người qua lại, nên nhà hàng đã mời nghệ sĩ bóng bay đứng trước cửa để phát bóng bay.
Đúng rồi, người đàn ông ăn mặc kiểu như thế này đương nhiên là nghệ sĩ bóng bay rồi.
Lăng Lỵ từ từ đi đi ngang trước mặt Doãn Quang Huy. Sau lưng có một loạt tiếng bước chân chạy ào ào tới khiến cô ngập ngừng, dừng chân lại.
Nhìn kỷ lại, đó mà cô bé khoảng chừng ba, bốn tuổi, trong tay cầm chùm bóng bay, hấp ta hấp tấp, phấn khởi đang chạy về hướng này, vụt qua mặt cô.
Hình như cô bé muốn cầm chùm bong bóng khoe với mẹ đứng cách đó không xa. Không ngờ còn chưa chạy tới bên cạnh mẹ thì bong bóng đã bị một luồng gió mạnh thổi bay đi.
Bong bóng bay càng ngày càng cao, càng ngày càng nhỏ dần, trong nháy mắt, biến mất ở cuối chân trời. Không biết làm thế nào, cô bé khóc òa lên một tiếng, khóc nhiều tới nổi tay chân của Lăng Lỵ cũng bắt đầu cuống lên.
Làm sao đây? Cô có nên đi tới dỗ dành cô bé không? Mẹ của bé cũng nên chạy tới đi chứ?
Lăng Lỵ còn chưa kịp phản ứng thì Doãn Quang Huy đã nhìn thấy sự kiện vừa rồi, đang từ từ đi tới bên này.
“Anh bóng bay, bong bóng anh cho em bị bay mất tiêu rồi…” Cô bé vừa nhìn thấy Doãn Quang Huy thì nước mắt lưng tròng kể khổ, khóc thút tha thút thít.
“Bóng bay mất tiêu không sao cả. Đừng khóc nữa, anh sẽ làm cho em một cái khác.” Doãn Quang Huy ngồi xỗm xuống, xoa xoa đầu của cô bé, đem một bong bóng khác nhét vào tay của cô bé, lên tiếng dặn dò: “Lần này cầm cho thật chặt nhé, nếu không lại sẽ bay mất đó.”
“Nhưng mà, nhưng…” Có lẽ vừa rồi trơ mắt nhìn bong bóng bay đi, còn chưa kịp hoàn hồn, khóc lên khóc xuống, mặc dù trong tay đã có một bong bóng khác.
Doãn Quang Huy lại xoa xoa đầu của cô bé, kiên nhẫn dỗ dành em.
“Ngoan, đừng khóc! Bong bóng bay rất cao nè, em xem, mặc dù chung ta dùng sợi dây để cột vào tay, nhưng bong bong vẫn bay cao giống vậy, có đúng không?”
Cô bé chớp chớp mắt, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Hình như cô bé hiểu chút chút những lời của anh bóng bay nói, nhưng lại không hiểu nhiều lắm. Chỉ là, tạm thời cô bé không còn khóc nữa.
“Tháo dây ra thì bong bóng sẽ bay thật cao, khoảng cách của bầu trời sẽ được thu ngắn lại, rất gần với mặt trời, chắc là bong bóng sẽ rất vui vẻ. Em đừng khóc, em đã làm một chuyện rất tốt mà.”
Doãn Quang Huy tiếp tục an ủi cô bé, mĩm cười dịu dàng với em ấy. Đến lúc này, Lăng Lỵ mới chợt phát hiện, thì ra lúc Doãn Quang Huy cười, trên má hiện ra cái lúm đồng tiền nhàn nhạt…
“Thật sao? Bong bóng sẽ vui lắm hả?” Cô bé suy nghĩ một lát, có chút nghi ngờ.
“Đúng vậy! Bay đến một nơi rất cao, bong bóng không những thật vui vẻ mà còn có thể nhặt được một thiên sứ nhỏ bẻ ở trong bầu trời, vô cùng hạnh phúc.” Doãn Quang Huy thường xuyên chung đυ.ng với nhiều em nhỏ tuổi tác khác nhau, cho nên hình như anh có vài cách đối phó rất hữu hiệu với em bé này, nói y như thật.
“Thật hả? Vậy để em đi nói với mẹ! Bái bai anh bóng bay!” Trong chớp mắt, ánh mắt cô bé sáng lên, nhanh như một làn khói, vui vẻ chạy đi.
Doãn Quang Huy đứng dậy, phát hiện Lăng Lỵ vẫn còn đứng ở chỗ này, trong mắt như có điều gì suy nghĩ.
Thoáng cái anh đã nhận ra Lăng Lỵ là cô gái mà anh vừa mới gặp trong cửa hàng, đi đến trước mặt cô, thuận tay chọn ra một cái bong bóng.đưa cho cô một cái bóng bay.
“Cái này cho cô.” Doãn Quang Huy cười cười, đưa bong bóng trong tay cho Lăng Lỵ. Anh chọn một quả bong bóng bay màu vàng cho cô, màu sắc rất giống búp bê Nga kia.
“Hả?” Lăng lỵ đang thất thần, dĩ nhiên bị hành động của Doãn Quang Huy làm cho hết hồn. “Không, tôi không cần, tôi không cần.” *dienđan*lequydon*duyniệm* Mặc dù cô không ghét bóng bay, nhưng cũng không biết lấy để làm gì.
Vừa mới nghe Doãn Quang Huy nói, cô đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ, mẹ cô cũng thường hay nói, trên trời có rất nhiều thiên sứ.
Cô biết, đây chỉ là lời nói dụ dỗ con nít. Chỉ là có nhiều khi, cô rất muốn tin những vào hư cấu tốt đẹp này…
Không mua, không cần, không cần…
Trong một thời gian ngắn, cô bé này đã liên tiếp nói ba lần ‘không’ với anh.
Hình như cô có thói quen cự tuyệt người khác. Chỉ là ánh mắt của cô nhìn thấy bong bóng trong tay của anh y hệt như ánh mắt của mấy đứa trẻ nhìn thấy những cái này, rất cẩn thận dè dặt, rất háo hức, rất khát khao….
“Không cần nói nhiều, thả dây ra đi, đưa bóng bay tới cho những thiên thần nhỏ.”
Bởi vì ánh mắt của cô rất trẻ con, Doãn Quang Huy rất tự nhiên, dùng cách đối đáp với con nít mà trả lời cô.
Lăng Lỵ sững sờ, không biết tại sao và lúc nào cô đã nhận lấy bong bóng, rồi lững thững bỏ đi một đoạn xa.
Đợi đến khi cô chợt tỉnh lại, thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Doãn Quang Huy đứng trước cửa nhà hàng nữa. Lăng Lỵ ngạc nhiên nhìn bóng bay trong tay, những lời Doãn Quang Huy vừa nói ra, đnag từ từ lên men trong lòng cô.
“…. Mặc dù chúng ta cột bóng bay vào cổ tay, nhưng bóng bay vẫn bay rất cao, có phải không?”
“Buông sợi dây ra thì bong bóng sẽ bay thật cao, khoảng cách của bầu trờ sẽ được thu ngắn lại, rất gần với mặt trời….”
Bay rất cao…… khoảng cách của bầu trời sẽ được thu ngắn lại…. rất gần với mặt trời…. tháo dây ra…..
Giọng nói của Doãn Quang Huy không ngừng vang lên ở bên tia của cô, giống như bị thôi miên, Lăng Lỵ buông tay thả sợi dây ra, ngước đầu nhìn bóng bay màu vàng kia từ từ biến thành chấm đen nhỏ rồi biến mất trong đám mây.
Từ lúc chào đời cho đến nay, đây là lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn phản nghịch, buông tay cái gọi là sợi dây tình thân, để nó bay cao lên tận bầu trời.
Mấy tuần lễ sau, Lăng Lỵ đang ở lân cận nhà hàng vườn hoa thì gặp Doãn Quang Huy một lần nữa.
“Anh bóng bay!”
Anh vẫn mặc bộ đồ nghệ sĩ bóng bay, vẫn là ‘anh bóng bay’ trong miệng của bọn nhỏ.
Không biết có một động lực nào đó từ đâu nảy sinh, khiến Lăng Lỵ bắt đầu lặng lẽ rình rập theo dõi anh. Sau mấy tuần lễ quan sát, lấy hết can đảm, nơm nớp lo sợ mở lời với anh…..
“Xin hỏi, anh có thể kết hôn với tôi hay không?”
Dùng hết tất cả sự phản loạn từ trước tới giờ, cô hướng về phía Quang Huy bước tới.
Hết trọn bộ.