Chương 16
"Trời đất ơi! Tao muốn giúp mày hả giận mà mày muốn dạy dỗ lại tao? Tại sao vậy? Ngủ qua rồi nên là người của người ta, phải không?!” Cha Lăng càng nói càng giận dữ, lại giơ tay muốn đánh Lăng Lỵ.
“Không được phép đánh cô ấy!”
Doãn Quang Huy bảo vệ cô, Lý Chấn cũng gạt ra cha Lăng, hoàn cảnh vô cùng hỗn loạn. Vừa đúng lúc Chị Hà ra ngoài bàn chuyện công việc trở lại, nhìn thấy. “Tổng giám đốc? Cô Lăng? Chuyện gì đã xảy ra? Có cần báo cảnh sát không?” Chị Hà thất kinh vội vàng chạy tới.
“Thư ký Hà?” Lăng Lỵ nhướng mắt nhìn về phía chị Hà, người đã nhiều lần liên lạc cô để bàn bạc chi tiết hợp đồng, rồi lại nhìn người đang ôm cô, được chị Hà kêu là “Tổng giám đốc’ Doãn Quang Huy, ánh mắt vừa sợ hãi vừa không tin.
Tổng giám đốc? Vì thế… Cha nói là sự thật…
Doãn Quang Huy chớp chớp mắt, lo lắng nhìn chằm chằm Lăng Lỵ. Anh chưa kịp nói gì thì cha Lăng lại bắt đầu la hét.
“Mày nghe rồi chứ? Ba mày không có lừa mày. Doãn Quang Huy chính là tên chó má tổng giám đốc gì đó rồi! Nó kiếm được nhiều tiền như vậy còn không đủ, cư nhiên lại tới nhà của chúng ta lừa gạt mày! Đi! Con gái! Theo cha về nhà! Chờ nó tới đưa tiền rồi tính sau!” Không biết cha Lăng vì sao mà trở nên khỏe mạnh như vậy, thoát khỏi Lý Chấn, chớp mắt một cái đã cướp người từ trong tay của Doãn Quang Huy. Ông ta xông tới nữa chừng đột nhiên lại sụp người xuống, nằm dài trên mặt đất, mặt xanh ngắt, trạng thái vô cùng khổ sở.
Mấy người ở đây đồng thời cũng bị sợ hết hồn, không biết phản ứng của cha Lăng lúc này là thật hay giả? Hay là lại muốn giở trò?
"Cha?!" Lăng Lỵ xông tới, nâng người dậy, đập đập vào ngực của người cha đang toát mồ hôi lạnh. Tay chân của ông đã lạnh ngắt, ý thức từ từ tan rã, tại sao có thể như thế được?
“Gọi xe cứu thương dùm tôi! Mau! Cha? Cha!”
Tiếng kêu cứu của Lăng Lỵ vang vọng trong không gian yên lặng.
Cha của Lăng Lỵ được đưa lên băng ca, chở đến phòng cấp cứu, cuối cùng bị đẩy vào phòng giải phẫu.
Đột quỵ thiếu máu não, mạch máu não bị tắc nghẻn, cần phải tiến hành giải phẫu não bộ gấp.
Đèn chỉ thị của phòng giải phẫu sáng lên, Lăng Lỵ ngồi Lăng Lỵ ngồi yên lặng ở trên ghế chờ đợi trong hành lang bệnh viện. Doãn Quang Huy mua cho cô một ly nước nóng rồi ngồi ở bên cạnh cô. Chị Hà và Lý Chấn không có đi theo đến bệnh viện.
“Nè, cái này cho em. Uống chút nước nóng thì cơ thể sẽ ấm lên một chút.”
Doãn Quang Huy cầm ly chocolate nóng đưa cho Lăng Lỵ. Mặt cô trắng nhợt, không có tí máu nào. Môi trắng bệch, ngón tay run khẽ, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Cám ơn.”
Lặng Ly nhận lấy ly nước. Trong khoảng thời gian ngắn mà xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô tiêu hóa không kịp, đầu óc trống rỗng, tiếp nhận ánh mắt của Doãn Quang Huy một cách vô hồn, yên tĩnh.
Doãn Quang Huy nhìn chằm chằm cô một hồi lâu. Trước vẻ mặt trầm mặc của cô, anh đứng ngồi không yên.
Anh không biết Lăng Lỵ vì quá lo lắng cho tình trạng của cha mình, cho nên không muốn nói chuyện với anh, hay là bởi vì cô quá giận nên không chịu lên tiếng.
Thời gian phẫu thuật khá dài, Doãn Quang Huy cảm thấy khó chịu, cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn mở miệng lên tiếng.
“Lăng Lỵ, em không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?”
Cũng tốt, dù sao cũng phải nên nói chuyện rõ ràng, giải thích những hiểu lầm. Mặc dù chuyện xảy ra không có cách nào ngờ được, nhưng chung quy phải cần đối mặt thẳng thắn, không phải sao? Doãn Quang Huy tự hỏi mình.
Lăng Lỵ cụp mắt xuống nhìn ly chocolate nóng thật lâu. Nhìn lâu tới nỗi ly chocolate nóng kia cơ hồ nguội đi, rồi cô mới chậm rãi nhếch môi, ngước mắt lên, đối mặt với Doãn Quang Huy.
“Cha tôi… Những điều ông ấy nói có thật không? Anh là tống giám đốc của『 Lệ ảnh 』 ? Là người thành lập『 Tập đoàn Nghiên Dạng 』 ?" Lăng Lỵ hỏi một cách bình tĩnh. Gương mặt không chút biểu tình, nhìn không ra cô đang suy nghĩ cái gì.
“Ừ.” Doãn Quang Huy gật đầu.
“Vậy còn văn phòng bong bóng bay thì sao?” Anh đường đường là một tổng giám đốc, tự nhiên vì sao lại chạy đi làm nghệ sĩ bóng bayMặc dù Doãn Quang Huy đã chính miệng thừa nhận, nhưng Lăng Lỵ vẫn cảm thấy thật khó tin.
“Đó là nghề tay trái của tôi đã làm nhiều năm rồi. Tôi phải năn nỉ cha thật lâu mới có thể tiếp tục công việc đó.” Doãn Quang Huy thẳng thắn nói.
Lăng Lỵ nhìn thẳng anh.
Khó trách lần trước Doãn Quang Huy đã từng nói, bởi vì anh cố chấp, kiên trì, cho nên mới có thể làm được nghệ sĩ bóng bay. So với nhiều người khác, anh tỏa hào quang nhiều hơn, gia cảnh lại càng hiển hách hơn. Chắc hẳn tranh đấu lúc ban đầu không phải dễ dàng… Lăng Lỵ cúi đầu, nhìn chằm chằm ly chocholate nóng một lần nữa, có chút tự ti mặc cảm.
Thì ra không chỉ có tính cách của Doãn Quang Huy như ánh mặt trời, anh còn sinh sống trên đỉnh cao của xã hội; mà cô, cô thì lại đang sống ở tận cùng đáy xã hội, có một người cha ham mê cờ bạc, rượu chè, ở trong một căn phòng tàn tạ nhỏ bé…
"Căn hộ của anh đang hết đường để đi rồi.
Lĩnh vực nghề nghiệp của cô là điểm tự trọng duy nhất vẫn còn sót lại, là niềm kiêu hãnh dù chỉ là nhỏ nhoi. Trong lĩnh vực chuyên môn, cô có thể quên đi mình có một người cha như thế nào, luôn có thể nghĩ rằng, cô là một người con gái bình thường, có một gia đình bình thường…
Hôm nay, tất cả đều bị phá hủy gần như hoàn toàn…
Lăng Ly ngẩng đầu nhìn đèn giải phẫu trước mặt, rồi lại cúi xuống nhìn ly chocolate nóng. Tâm tình của cô so với màu sắc của ly cà phê kia hình như còn đen tối hơn. Cô không biết nên nói cái gì, phản ứng như thế nào, vừa chớp mắt thì lại có vài giọt nước mắt rơi vào trong ly, dễ dàng tiết lộ cõi lòng tan nát của cô.
Doãn Quang Huy nhìn bộ dạng chực khóc của Lăng Ly, trong lòng nhói đau, hết sức khó chịu.
Vốn Lăng Ly lúc nào cũng sợ làm phiền người khác, cũng như liên lụy tới họ. Hiện giờ, cô không nói câu này, vậy thì cô đang suy nghĩ cái gì?
Anh thà rằng cô chửi rủa, phê bình anh, cũng không muốn cô im lặng như vậy, buồn rầu như vậy, cúi đầu lau nước mắt.
“Lăng Ly, em hỏi nhiều vấn đề như vậy, tại sao không hỏi tôi có thích em hay không?” Doãn Quang Huy đứng dậy, ngồi xổm xuống trước mặt cô, thu mình trong phạm vi tầm mắt của cô.
Lăng Ly nhìn anh lắc đầu, hít mũi một cái, vẫn là lựa chọn im lặng.
Anh thích cũng được, không thích cũng không sao. Cô bối rối là sự thật, không còn mặt mũi nhìn anh là sự thật, cũng không xứng đáng với anh cũng là sự thật.
Vốn là cô không nên đề nghị kết hôn giả với Doãn Quang Huy. Anh không phải là đối tượng cô muốn tìm.
Cô muốn đưa ra đề nghị ly hôn với Doãn Quang Huy. Nhưng lời vừa mới chạm môi thì không làm sao có thể mở miệng được.
“…Anh về trước đi. Tôi muốn một mình yên tĩnh một lát.” Cuối cùng, khi Lăng Ly mở miệng ra nói, chính là câu này.
“Lăng Ly, tôi không về. Tôi sẽ ở lại đây với em. Tôi biết hiện giờ em rất lo lắng cho cha, không có thời gian suy nghĩ chuyện của chúng ta. Nhưng tôi hi vọng em đừng hỏi tôi có thích em hay không, bởi vì em đã biết tôi yêu em đến cỡ nào.”
“Anh về trước đi thôi. Hiện giờ tâm tình tôi rất rối loạn. Tôi thật sự muốn ở lại một mình, anh có thể để tôi một mình có được hay không?” Mệt quá, cô thật sự rất mệt mỏi. Cô không muốn nghe nữa, cũng như không muốn suy nghĩ nữa rồi… Lăng Ly xoa xoa mi tâm, giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
“Được rồi, em cần yên tĩnh thì tôi sẽ không quấy nhiều em. Nhưng Lăng Ly à, tôi phải nói trước điều này cho em hiểu, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không ly hôn với em. Tôi chờ em, nhất định chờ em. Chờ em suy nghĩ thông suốt rồi trở lại tìm tôi.” Không biết vì sao, Doãn Quang Huy lại có cảm giác mình có nhiều dũng khí như vậy. Cũng như anh cũng có cảm giác Lăng Ly càng ngày càng trong suốt, chỉ cần nháy mắt một cái thì cô sẽ lập tức biến mất ngay trước mặt anh.
Anh rất sợ, sợ hãi vô cùng. Anh muốn ôm chặt cô lại, nhưng lại sợ ép bức cô quá đáng, khiến cô gánh vác không nổi. Cho nên anh không thể làm gì khác hơn là tỏ rõ lập trường của mình trước.
Thái độ nghiêm chỉnh của anh giống như là lấy đi cọng rơm cuối cùng của con lạc đà. Cặp mắt kiên định của anh nhìn Lăng Ly mong mỏi, rồi từ từ tan rã.
Nước mắt Lăng Ly lưng tròng nhìn Doãn Quang Huy. Hôm nay, những nghi hoặc, sợ hãi, bất an lâu ngày dồn nén, tồn tại đã lâu, áp lực đã nhiều, ấm ức dồn đống trong suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được khe hở, như nước vỡ bờ, khiến cho cô mặt nóng tâm đau, mở miệng thừa nhận những thống khổ mà cô đã chịu đựng bao nhiêu năm qua những chưa hề muốn cho anh biết.
“Không ly hôn? Tại sao anh không muốn ly hôn với tôi? Doãn Quang Huy, anh còn chưa nhìn thấy rõ ràng sao? Người đang nằm trong phòng giải phẫu chính là cha tôi. Tôi là người thân duy nhất trên đời của ông ấy, cũng là người duy nhất có khả năng ký đơn xin phép giải phẫu và nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch của ông ta!” Nước mắt cô chảy thành dòng, mỗi câu nói ra nghẹn ngào tan vỡ.
“Ông ấy là một tên vô lại. Mỗi lần ông ấy uống say là sẽ đánh tôi. Lâu nay, ông ấy vẫn luôn muốn vơ vét tiền bạc của anh, khiến tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu vào trong đất. Thế nhưng ông ấy lại là người thân duy nhất trên đời này của tôi. Vĩnh viễn tôi sẽ không thoát khỏi cái gánh nặng này! Cho nên tôi muốn kết hôn, thoát ly gia đình. Có nhiều lúc tôi đã từng hận ông ấy rất nhiều. Nhưng hiện giờ ông ấy đang nằm trong phòng mổ, sống chết chưa rõ, mà trong đầu tôi lại tràn ngập ký ức ngày xưa ông ấy đã từng đặt tôi ngồi trên bả vai của ông, dẫn tôi đi dạo vườn bách thú. Tôi hi vọng ông ấy chỉ là một người cha bình thường, cũng như hi vọng tôi có thể được làm một đứa con gái bình thường. Đáng tiếc ông ấy không phải, mà tôi cũng không thể được. Cuộc sống của chúng tôi dính liền chặt chẽ với nhau, tôi muốn tìm cách thoát ly nhưng cuối cùng vẫn là một đống rối tinh rối mù.” Nhắc tới chuyện xưa, Lăng Ly kích động nói mãi không thôi.
“Tôi thật sự là sợ phẫu thuật của ông ấy thất bại, cũng như rất sợ phẫu thuật lại thành công. Tôi rất sợ sau khi ông ấy khang phục, tiếp tục đi uống rượu, tiếp tục đi cờ bạc, lại giống như cái hang không đáy, mở miệng ngậm miệng đều muốn đòi tiền tôi…” Nói ra những lo lắng cũng như bận tâm ở trong lòng, Lăng Ly không khỏi kìm chế sự căm ghét lẫn cam chịu của bản thân.
“Tôi là máu mủ của ông ấy, có một gia đình đáng ghét thảm thương như vậy, cuộc sống của tôi đã sớm bị phá hủy, vì sao anh lại không ly hôn với tôi? Anh nên ly hôn với tôi, tránh xa tôi, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi là một đứa con gái rất ích kỷ, rất thấp hèn. Tôi không đáng để bất cứ ai yêu tôi…”
Giọng cô trở nên khàn khàn, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy không ngừng, lắc lắc cái ly chocolate đã sớm nguội ngắc. Doãn Quang Huy đau lòng không thể diễn tả được, ôm chặt cô vào lòng, không cho cô tiếp tục nói nữa.
“Lăng Ly, em là một người con gái rất hiếu thảo! Em không cần tự trách mình nữa! Người bình thường nào sinh ra lớn lên trong một gia đình như thế này lại có thể kiên cường giống như em? Em đừng tự trách móc mình! Cha sẽ không có chuyện gì. Mọi chuyện rồi cũng sẽ đâu vào đấy, sẽ có cách giải quyết.” Doãn Quang Huy không ngừng hôn cô nồng nhiệt, cũng như không ngừng thì thầm khuyên giải bên tai của cô.
Gạt người! Cô biết, từ nhỏ cô đã biết, trên thế giới này, không phải chuyện nào cũng có cách giải quyết. Nếu không thì tại sao mẹ của cô không quay trở lại? Nếu không thì cô làm sao có thể không tránh khỏi đấm đá của cha mình?
Tất cả đều là gạt người! Gạt người! Giả tạo! Cũng như hôn nhân của cô và Doãn Quang Huy, tất cả đều là giả tạo!
Trong nháy mắt, Lăng Ly khóc rống lên, khóc như một bà điên, khóc đến khàn cả giọng, khóc thay cho người con gái đã bao nhiêu năm rồi không chảy một giọt lệ.
Ai sẽ trả lại cuộc sống cho cô đây?
Ai sẽ mang lại hạnh phúc cho cô hả? Cô vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi nơi này!