Chương 2-3Editor: Trần Tiên
Beta: Tân Sinh
Cái thìa nhựa trên tay Lục Ngôn rơi xuống bàn phát ra tiếng động rất nhỏ, "cậu nhóc" nhanh chóng nhặt lên đặt vào trong bát.
Bạch Mộc Mộc cúi xuống nhấp một ngụm cháo, mùi vị cũng không tệ.
Dù sao thì cháo này cũng là do dì Trần làm, bà ta cũng đâu thể lừa cô.
Sau khi nuốt hết cháo, cô mới ngẩng đầu nhìn dì Trần, khẽ cười: "Tôi có ý gì? Đương nhiên là để cho bà cút đi rồi."
Chẳng những muốn bà cút, mà tôi còn muốn vạch trần những việc bà đã làm nữa kìa.
"Tôi cút đi?" Dì Trần tự nghĩ là bản thân đã quá hiểu Bạch Mộc Mộc, "Cô muốn một mình nuốt riêng tiền nhà họ Lục đưa cho phải không? Tôi nói cho cô biết, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu tôi mà đi tìm phu nhân thì không biết người sẽ cút đi là ai đâu!"
Dì Trần đâu thể nào nghĩ đến, trong một tiếng đầu tiên khi vào biệt thự thì người bà ta đã lựa chọn kĩ càng lại muốn đuổi bà ta đi! Làm sao mà bà ta có thể nhịn được chứ!
Sáng nay vì muốn lấy lòng cô mà bà ta còn đặc biệt chuẩn bị cháo cho cô.
Dì Trần tức đến nỗi cơm cũng không ăn nữa, đứng dậy bỏ đi.
Bạch Mộc Mộc thấy bà ta hung hăng đi về phía cửa, lười biếng nói: "Vừa hay ngày mai tôi cũng muốn đi gặp Bà Lục, hay là chúng ta cùng đi, để tránh làm trễ thời gian của Bà Lục."
Dì Trần đi tới hành lang, nghe thấy lời của Bạch Mộc Mộc, nhất thời đứng yên vài giây, tức giận đáp: "Được thôi, sáng mai đi cùng nhau!"
Nói xong liền đi luôn.
Cũng không nói là đi đâu.
Bạch Mộc Mộc nhìn qua cửa sổ nhà ăn, sau khi xác nhận là dì Trần đã rời đi rồi mới đem đi động lấy ra dừng ghi âm.
Dựa người vào ghế, Bạch Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn Lục Ngôn vẫy vẫy tay, thay bằng giọng tốt nói: "Anh qua đây ngồi ăn đi."
Lục Ngôn cầm cái bát bằng hai tay, dùng sức mà lắc đầu.
Bạch Mộc Mộc cười nói: "Anh sợ cái gì? Tôi cũng đâu có ăn anh."
Lục Ngôn vẫn cứ lắc đầu cũng không nói gì.
Bạch Mộc Mộc nhìn cái bát trong tay Lục Ngôn, vén tay áo dính trên mặt xuống, nhìn thấy cháo trong bát cũng không còn nhiều nên tiếp tục hỏi: "Cháo đủ ăn không? Không đủ thì lấy bát của tôi ăn này."
Nghe cô nói, Lục Ngôn dĩ nhiên động tâm, nuốt nước miếng.
Bạch Mộc Mộc vỗ vỗ lưng ghế ăn bên cạnh: "Anh qua đây ngồi đi, ở đây còn có trứng và đồ ăn kèm nữa."
Dù cho Bạch Mộc Mộc mời như vậy nhưng Lục Ngôn vẫn như cũ không động đậy gì cả, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, vẫn nuốt nước miếng cũng không dám đi tới.
Ở cô nhi viện cô cũng từng gặp qua những đứa trẻ như vậy.
Trong hoàn cảnh của bọn họ, trí nhớ hầu như rất kém, dù cho nói hàng chục lần, hàng trăm lần thì bọn họ cũng không nhớ rõ.
Nếu như họ ghi nhớ một chuyện gì đó sâu sắc, đó chủ yếu là do trí nhớ cơ bắp hoặc phản xạ có điều kiện.
Mà ban nãy trên lầu Lục Ngôn không hề sợ cô, chỉ khi ăn cơm thì mới thành ra như vậy..
Không cần nghi ngờ, chắc chắn khi ăn cơm anh ta bị đánh không hề ít.
Bạch Mộc Mộc hỏi: "Anh là sợ tôi đánh anh phải không?"
Lục Ngôn hơi rụt cổ lại, gật gật đầu.
Bạch Mộc Mộc cầm lấy giấy ăn, lau đi đôi môi đỏ mọng như ăn thịt người, cười ôn nhu nói: "Tôi hứa với anh, tôi sẽ không đánh anh, hơn nữa sau này dì Trần cũng sẽ rời đi nên sẽ không còn ai đánh anh nữa."
Cô không tiếp tục ép Lục Ngôn qua ngồi nữa mà bưng bát cháo cùng đĩa rau và trứng nhỏ đi đến cái bàn mà Lục Ngôn ngồi, để xuống tất cả.
Chiếc bàn mà Lục Ngôn sử dụng rất nhỏ nên đặt mấy thứ này lên thì đã chiếm hết chỗ trống.
Bạch Mộc Mộc rất ám ảnh khi ở tại đây, không phải vì cô tham lam tài sản của Lục gia.
Mà ngược lại, cô có tay có chân, còn có thân thể khỏe mạnh nên việc rời Lục gia với cô mà nói là lựa chọn rất tốt.
Còn Lục Ngôn..
Cõ lẽ là do bọn họ có cùng căn bệnh không thể chống lại số phận dù cho có cố gắng thế nào, vậy nên từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Bạch Mộc Mộc đồng cảm từ tận đáy lòng.
Cô muốn giúp hắn.
Cô không định bỏ đi như thế này.
Lục Ngôn thấy Bạch Mộc Mộc bước đến, sợ tới mức rụt cổ, một chút cũng không dám động đậy.
Bạch Mộc Mộc cũng không có kí©h thí©ɧ anh ta, đem đồ trên tay đặt lên bàn, cười nói: "Tôi qua phòng khách, anh cứ ăn từ từ nha."
Cô cảm thấy Lục Ngôn chắc là sợ có ai đó nhìn chằm chằm anh ta khi ăn.
Bạch Mộc Mộc ngồi trên sô pha ở phòng khách, mở di động ra trước rồi đem đoạn ghi âm nghe lại một lần, chắc chắn rằng mọi thứ khng6 thành vấn đề mới bắt đầu tìm hiểu thêm về thế giới này.
Tuy rằng là thế giới trong cuốn sách, nhưng có lẽ vì tác giả sinh sống ở thế giới thật, nên rất nhiều đồ vật đều giống với thế giới thật, ví dụ như sản phẩm át chủ bài kết hợp song mã, Taobao Alipay, QQ Wechat.
Chỉ có người sáng lập là khác thôi.
Cô thật sự nghi ngờ trước đây có ai đó đã xem qua cuốn sách, và sau đó sao chép vào bài tập về nhà của thế giới gốc.
Hiện tại, di động hiển thị thời gian là tháng 8/2016.
Sớm hơn thời gian cô qua đời bốn năm.
"Rầm."
Bạch Mộc Mộc đang lướt xem thông tin trên di động thì nghe tiếng bát đĩa bở ở trong nhà ăn.
Bạch Mộc Mộc đứng dậy chạy nhanh vào trong nhà ăn, nhìn thấy chiếc đĩa sứ đựng trứng đã rơi xuống đất và vỡ thành nhiều mảnh.
Lục Ngôn vừa ngồi xổm xuống, hai tay hốt hoảng nhặt lấy những mảnh vỡ.
Những mảnh sứ trắng đã nhuộm màu đỏ tươi.
"Tôi đến rồi!" Bạch Mộc Mộc bước nhanh đến, một tay kéo Lục Ngôn đến bên cạnh, bỏ qua mùi khó chịu trong không khí mà cầm tay Lục Ngôn đến trước mặt mình, sửng sốt.
Tay của người đàn ông đầy máu, từng đầu ngón tay đều dính máu, cơ bản là không thể nhìn ra chỗ nào bị thương.
Cô hoảng sợ, nhịn không được nên giọng điệu có chút nghiêm khác nói với Lục Ngôn: "Sau này những chuyện như vậy thì phải kêu tôi, không được làm bậy có nghe không?"
Lục Ngôn vẫn không nói gì.
Bạch Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt Lục Ngôn mong chờ cô, nhìn thấy cô hốc mắt liền đỏ, khóc nức nở nói: "Em xin lỗi.."
Bạch Mộc Mộc tưởng rằng Lục Ngôn xin lỗi vì đã làm bể bắt nên lắc đầu, "Không sao, sau này mấy chuyện này cứ kêu tôi, tôi sẽ không đánh anh, anh yên tâm."
Cô vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng nước "tí tách".
Cô cúi đầu phát hiện có chất lỏng nhỏ xuống theo ống quần của Lục Ngôn.
Bạch Mộc Mộc nhận ra điều gì đang xảy ra trong một giây, cô đã thấy rất nhiều lần những việc như thế này ở cô nhi viện rồi, chuyện đó không liên quan gì đến tuổi tác, chỉ là một loại phản xạ có điều kiện khi bị la mắng và đánh đập trong một thời gian dài mà thôi.
Bạch Mộc Mộc thấy bản thân cũng có lỗi, trạng thái của Lục Ngôn bây giờ không tốt, cô không nên đưa đĩa sứ cho anh ta.
"Tôi cũng sai." Bạch Mộc Mộc xin lỗi trước, rất nhẹ nhàng kéo tay Lục Ngôn, dỗ dành anh như những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, "Được rồi, anh đừng khóc nữa, chúng ta bây giờ đã lớn rồi, không thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà khóc được, biết chưa?"
Lục Ngôn lúng túng nhìn Bạch Mộc Mộc cả nửa ngày mới gật đầu đồng ý.
Bạch Mộc Mộc giơ tay lên cao, nhưng vì động tác này của cô dọa tới Lục Ngôn nên theo bản năng muốn tránh đi.
Lục Ngôn nghĩ rằng cô muốn đánh anh ta.
Giây kế tiếp, tay của Bạch Mộc Mộc dừng trên tóc, vỗ vỗ hai cái mà nói: "Thật ngoan quá, sau này chúng ta là bạn tốt rồi, tôi tên là Bạch Mộc Mộc, anh gọi tôi là Tiểu Bạch nhé, còn tôi sẽ gọi là là.. bạn nhỏ Tiểu Ngôn được không?"
Trước đây tại cô nhi viện mấy bạn nhỏ đều gọi cô là cô giáo Tiểu Bạch.
Cô cũng thích thêm một tên sau của bọn trẻ.
Ban đầu Lục Ngôn hoảng sợ nhắm hai mắt lại, sau khi cảm nhận được tay của Bạch Mộc Mộc ở trên đỉnh đầu, còn kêu mình làm bạn thì mới từ từ mở to mắt.
Nghiêng đầu nhìn Bạch Mộc Mộc, ánh mắt vô cùng tập trung như có điều suy nghĩ lời nói của cô.