Đột nhiên mất đi vật che chắn cuối cùng, Lăng Nguyên Ái hoang mang sợ hãi giống như một con tiểu bạch thỏ, vòng tay ôm lấy ngực mình, nhìn chằm chằm vách tường trắng noãn trong phòng tắm, nín thở, chết cũng không quay đầu lại.
Trên người cô tựa như lụa, trắng noãn không chút tì vết, đây chính là vợ của anh, kém anh tám tuổi, vẫn được ba mẹ nuôi dưỡng như trong l*иg chim, bảo vệ thật tốt, không hề biết rằng đằng sau đám cưới của bọn họ là cuộc giao dịch lớn.
Chiếc gương phòng tắm chiếu lên nửa khuôn mặt của cô, căng thẳng nhút nhát, ánh mắt cũng lén lút liếc trộm anh qua chiếc gương.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong gương, cô giống như con thỏ kinh hoảng sợ hãi rụt đầu về, cái miệng nhỏ nhắn giật giật như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cùng cũng không lên tiếng.
Anh đúng là một thợ săn vô cùng kiên nhẫn, xoay lại thân thể của cô, trong bồn tắm hai người đang đứng đối mặt nhau, anh nắm lấy hai tay đang luống cuống của cô đặt lên cúc áo sơ mi của mình, ra lệnh:”Cởi nó ra.”
“Cái…..cái gì?” Cô nghe được là ý đó sao?
Không có áo khoác tây trang, l*иg ngực của anh cách một lớp áo sơ mi thật mỏng, giống như một khối sắt nóng bỏng lòng bàn tay cô, ở dưới lớp vải cảm xúc căng đầy cường tráng.
“Đây không phải là chuyện một người vợ nên làm sao?” Ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ lên của cô, rất hài lòng về cô gái nhỏ bé này vì anh mà nhiễm màu hồng đào ở trên mặt, trông đẹp hết sức.
“Vâng, đúng vậy….” Giống như mẹ mỗi ngày đeo caravat giúp ba, cô giúp chồng thay quần áo, làm đúng phận sự của một người vợ.
Trên khóe miệng Lăng Nguyên Ái đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào…
Ngón tay nhỏ nhắn, đầu ngón tay mượt mà, móng tay trắng mịn….Tất cả những dao động trên l*иg ngực của anh, từng chiếc cúc áo sơ mi cũng được cởi ra, lộ ra bên ngoài làn da màu đồng cổ.
Ở thời điểm cô giúp anh cởϊ áσ sơ mi, hai tay anh bận rộn ở trên búi tóc của cô, gỡ xuống từng chiếc kẹp tóc nho nhỏ, cho đến khi suối tóc mềm mại hoàn toàn buông xuống, mới hài lòng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ, như vậy mới thích hợp với cô ấy.
Mặc dù khi vấn tóc lên nhìn mặt cô có vẻ chín chắn hơn, nhưng ở độ tuổi của cô căn bản không cần làm cho mình trở nên chín chắn, dáng vẻ tự nhiên là tốt nhất.
“Xong….đã xong rồi, đã cởi hết rồi.” Cằm của cô bị anh nâng lên, không thể không nhìn thẳng vào cặp mắt của anh, nói đứt quãng.
“Còn có cái này.” Anh đem tay giơ lên trước mặt cô, cúc áo trên cổ tay chưa được cởi ra.
Cô nghe lời cởi cúc áo ở hai cổ tay, ánh mắt của anh đưa xuống dưới ý bảo cởi xuống, cô đỏ mặt cởϊ áσ sơ mi của anh xuống, để lên trên kệ.
“A……” Dưới chân trơn trượt, cô giống như ôm ấp yêu thương nhào vào l*иg ngực của anh.
“Đừng có vội, chúng ta vừa mới bắt đầu.” (Đủ tự kỉ *rón rén xách dép*)
Anh rất tự nhiên đem cô ôm vào ngực, một mùi hương thơm mát chỉ xử nữ mới có đập vào mặt, khi mềm mại nõn nà của cô dán chặt vào l*иg ngực trần, một luồng xúc cảm dịu dàng kí©h thí©ɧ thú tính bên trong của anh, tốc độ máu chảy không ngừng tăng, toàn bộ xông về phía bụng dưới.
“Xin lỗi…..Thật xin lỗi.” Hai tay cô bám trên cánh tay của anh, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có, không ngừng nhẹ giọng nói xin lỗi.
“Đây là vinh hạnh của anh!”
Ánh mắt anh lưu luyến thưởng thức cô gái trong ngực, hôm nay là ngày đầu tiên anh nhìn vợ nhỏ của anh mặc lễ phục bó sát, lộ ra đường cong trên ngực làm người ta hai mắt tỏa sáng.
Mỗi người phụ nữ đều hy vọng ở trong hôn lễ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, trên phần ngực mỗi bộ lễ phục sẽ được trang trí thêm phụ kiện xinh đẹp, Hoắc Nhật Ninh cho rằng cô cũng làm như vậy, dựa vào việc đàn ông không hiểu gì về đồ trang sức như vậy mới tạo nên hiệu quả cám dỗ.
Xem ra, anh sai lầm rồi, mặc dù quần áo vợ anh không có phụ kiện, nhưng trước ngực vợ là đường cong hoàn mĩ, đây mới thực sự là tài năng!
Đàn ông là động vật có thị giác đơn giản, màu da thêm chút xíu hồng phấn là có thể khiến bọn họ hết sức điên cuồng.
Ngay sau đó, Hoắc Nhật Ninh không tiếp tục gây khó khăn cho Lăng Nguyên Ái nữa, anh lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai cởi xuống quần tây trang của mình, mở khóa vòi hoa sen, nước ấm áp phun trào, xối xuống cơ thể gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai người.
“Áo cưới của em…” Lăng Nguyên Ái nhìn mãi không dứt chiếc áo cưới bị nước xả vào, ngồi xổm người xuống muốn đem nó vớt ra khỏi bồn tắm, mặc dù áo cưới chỉ mặc một lần, nhưng nếu chiếc áo này bị hỏng, cô sẽ rất đau lòng.
Nhưng mà cô không biết, vào thời điểm cô vớt chiếc áo cưới kia, chiếc mông nhỏ vểnh lên, giống như đưa thịt tới trước mặt con sói lớn, hận không thể cắn xuống một miếng, anh không kể áo cưới cái gì, nếu cô thích, có thể mua cho cô tám, mười cái cũng được.
“A…” Kêu lên một tiếng, cô bị ngã nhào vào bồn tắm, nước nóng cuồn cuộn không ngững xông ra, lụa trắng trôi lơ lửng trên mặt nước, anh đè lên trên người cô, anh cường tráng quấn quít bên cô dịu dàng.
Cướp đoạt đôi mội ngọt ngào của cô, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập, đây không phải là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, những vẫn là nụ hôn chấn động lòng người nhất, Hoắc Nhật Ninh giống như tên trộm ở trong miệng cô bừa bãi xâm lược.
“Ô ô….ô ô….” Từ giữa hai cánh môi, truyền ra tiếng rêи ɾỉ vụn vặt ngại ngùng mà yêu kiều.
Lần đầu tiên Lăng Nguyên ái trần trụi như thế bị người khác ôm vào ngực, sợ hãi khẩn trương bao phủ toàn bộ tâm trí của cô, hôn đến hít thở không thông, lại kí©h thí©ɧ vui sướиɠ trước nay chưa từng có.
Thời điểm cô sắp ngất đi, Hoắc Nhật Ninh mới rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia,”Anh hôn, có thích không?”
Hai mắt của anh lộ ra ý cười, đưa mắt nhìn trên đôi môi kiều diễm của cô, vương lại chút nước bóng loáng, mềm mại như tơ lụa thượng hạng, nhất định là có bôi thuốc phía trên, nếu không sao có thể khiến anh lưu luyến không rời.
Lăng Nguyên Ái xấu hổ tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh, bất lực nhìn đen trên trần nhà.
Nước nóng từ từ tràn đầy bồn tắm, làm nóng hai thân thể nóng rực, lụa trắng giống như trang sức tốt nhất, ở trên mặt nước tôn lên bức tranh nam nữ triền miên.
Hai người xa lạ, bắt đầu dùng những hành động nguyên thủy nhất để hiểu về nhau, anh không ngừng vuốt ve thân thể cô, từ từ tháo gỡ lớp phòng bị của cô, dự đoán thời gian thích hợp, nhanh tiến vào.
Bởi vì đau đớn, thân thể cô cẳng thẳng, anh một lần lại một lần lại một lần hôn Lăng Nguyên ái ở môi, cổ , vành tai…........
Nước ấm lạnh dần, anh ôm vợ nhỏ đã ngất xỉu ra khỏi phòng tắm, ngồi ở mép giường, yên lặng lau mái tóc dài cho cô, khi đó, ánh mắt của Hoắc Nhật Ninh nhìn chăm chú Lăng Nguyên Ái biết bao dịu dàng, đáng tiếc rằng không có bất cứ ai nhìn thấy.
Không ai có cách nào cảm nhận được, thật ra thì đêm đó Hoắc Nhật Ninh khẩn trương không phải bình thường, vợ bé nhỏ của anh chưa hiểu việc đời, nếu như bởi vì lần đầu tiên mà đau đớn dẫn tới thất bại thì sau này có thể anh sẽ bị cô đuổi xuống giường, vậy khi đòi hỏi du͙© vọиɠ anh cần phải làm sao bây giờ? Còn có vị ba vợ nhìn chằm chằm kia, trước hôn lễ cùng mẹ vợ đặc biệt dặn dò anh nhất định phải cẩn thận trong đêm tân hôn đầu tiên, bình tĩnh đợi con gái bảo bối của họ, nói không chừng ngày mai còn gọi điện tới đây, hỏi thăm Lăng Nguyên Ái, không biết tối nay anh có gây nên vấn đề gì không.(khổ thân anh này ghê)
Anh nhìn cô vợ ngủ mê man, gia thế hùng hậu, dung mạo xinh đẹp, Hoắc Nhật Ninh thật sự không hiểu, Lăng Thiên Tường vì sao phải chọn anh, dù sao anh cũng không muốn hiểu, hiện tại Lăng Nguyên Ái là của anh, ai cũng đừng mong giành được!
Hai thân thể ngoài ý muốn kết hợp lại một chỗ, từ từ chờ đợi bình minh đến, bắt đầu cuộc sống hôn nhân của họ.
Nhưng khi trời còn chưa sáng, điện thoại của Hoắc Nhật Ninh bắt đầu vang lên bản nhạc chói tai, anh đi tới góc phòng nhỏ giọng trả lời điện thoại.
“Tổng giám đốc, không xong rồi, ngày hôm qua bên Đài Nam xảy ra cháy lớn: hỏa hoạn, tất cả hàng tồn kho của chúng ta đều bị đốt, đây đều là những đơn hàng phải lập tức chuyển ra nước ngoài…”
“Cậu lập tức chuẩn bị xe đi phía nam, trước hết hãy để cho bên kia sửa sang lại và thống kê cụ thể tình hình tổn thất, những chuyện khác chờ tôi đến rồi nói.”
Hoắc Nhật Ninh cúp điện thoại, lập tức thay trang phục, hôn lên trán vợ rồi vội vàng rời đi.
Sáng sớm sau đêm tân hôn, Lăng Nguyên Ái mông lung tỉnh lại, nhìn gian phòng xa lạ, mới ý thức được nơi này không phải là khuê phòng của mình, mà là gian phòng của cô cùng Hoắc Nhật Ninh, vừa nghĩ tới tối hôm qua, mặt Lăng Nguyên Ái liền nóng hừng hực lên.
Cô xuống giường, chân vừa chạm đất suýt chút nữa không đứng được, run rẩy dữ dội, thích ứng một hồi lâu mới chậm rãi đi vào phòng tắm, không có ai….
Bên ngoài cũng yên lặng, không có ai…..(tủi thân T_T)
Chồng mới cưới của cô đâu? Lăng Nguyên Ái bỗng chốc ngây người, ngày tân hôn đầu tiên, cô không biết người đàn ông vừa mới trở thành chồng của cô đi đâu, dường như một đêm triền miên lửa nóng hừng hực tối hôm qua chỉ là châm chọc. Buồn cười chính là, ngay cả số điện thoại của chồng cô cũng không biết, càng không biết tìm anh ở đâu?
Cô ngồi ngẩn người ở mép giường, cho đến khi chuông điện thoại của cô vang lên.
“Này, Nguyên Ái, dậy rồi sao? Là mẹ.” Giọng nói ấm áp của bà Lăng từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Mẹ…” Không thể khóc, ngàn vạn lần không thể khóc, không thể đẻ cho mẹ biết! Lăng Nguyên Ái cắn môi dưới, sợ vừa mở miệng, không kìn nén được sẽ làm mẹ phát hiện.
“Nguyên Ái, công ty của Nhật Ninh xảy ra chuyện, sắng sớm phải vội vàng trở về công ty xử lý, ba con không yên lòng, bảo mẹ gọi điện thoại cho con một chút, Nguyên Ái, con không sao chứ?”
Rốt cuộc là chuyện quan trong đến mức nào, khiến anh ngay trong ngày tân hôn đầu tiên vứt bỏ vợ của mình không để ý tới!
“Mẹ, không có chuyện gì, con rất khỏe, tối hôm qua con không ở nhà, có phải mẹ đã bắt đầu nhớ con?”
“Con bé bưởng bỉnh này, mặc dù mẹ không nỡ gả con ra bên ngoài, nhưng mà Nhật Ninh cũng không tệ, con nên quan tâm tới nó hơn, có biết không?”
“Mẹ, tại sao lại là con quan tâm anh ấy mà không phải là anh ấy quan tâm săn sóc con?”
“Con nhỏ này, khi con lấy chồng là vợ của người ta, phải có chừng mực.” Con gái lấy chồng vừa làm nũng cùng mẹ, ngụy trang trái tim đang trống rỗng cùng bị thương.
Đến tận ba ngày sau, khi Lăng Nguyên ái về nhà thăm bố mẹ, ăn tối tại Lăng gia, Hoắc Nhật Ninh mới vội vội vàng vàng xuất hiện, trên mặt lún phún râu, giữa hai hàng lông mày nhăn lại có chút mệt mỏi.
Hai vợ chồng rơi vào tình thế bế tắc, dường như từ đó càng ngày càng ác liệt….
“Nguyên Ái, Nguyên Ái, đã dậy chưa?” Tiếng gõ cửa gọi Lăng Nguyên Ái từ trong trí nhớ trở về, bà Lăng đang đợi ở ngoài cửa.
“Lăng Nguyên Ái lau qua mặt rồi mới đáp:”Mẹ, con đã dậy, đợi con thay xong quần áo con sẽ ra.”
“Tốt, mẹ muốn cùng bác Trần nhà kế bên chơi mạt chược, điểm tâm ở trên bàn, con nhớ ăn. Sau này khi giận dỗi với Nhật Ninh, không thể một mình trở về, Nhật Ninh sẽ lo lắng.”
“Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng để cho bác Trần chờ lâu.”
“Đúng là, ngay cả để cho mẹ nói mấy câu cũng không được……..” Tiếng của bà Lăng càng ngày càng xa, cho đến khi không nghe thấy nữa.
Mẹ, dĩ nhiên con nguyện ý cho mẹ nói cả đời!
Lăng Nguyên Ái lại xuất thần một hồi lâu mới đứng dậy tìm kiếm quần áo để thay, ánh mắt liếc nhìn thân mình trần trụi trong gương, trên mặt kính to lớn phản chiếu hình ảnh một cô gái trần trụi, đôi môi sưng đỏ, trên cổ, trên ngực, bên hông, thậm chí bên trong bắp đùi, hiện lên chằng chịt vết hôn màu đỏ, giống như anh khắc dấu ấn lên người cô.
Non nớt trên gương mặt cô dần dần biến mất, thay vào đó là đuôi mắt kiều mị động lòng người, đây là biến đổi lớn của người con gái, Lăng Nguyên Ái không thể tin tiến sát gương nhìn kĩ, gương mặt hồng hào, dường như cô là người chìm đắm tỏng du͙© vọиɠ? Ánh mắt cô nhìn từ trên xuống dưới, nhìn chăm chú vào chiếc bụng vẫn bằng phẳng, không bao lâu nữa, nơi này sẽ bắt đầu trở nên lớn hơn, bên trong là một sinh mạng kì diệu.
Con yêu, những điều hôm qua ba con nói, vẫn phảng phất ở bên tai của mẹ, vì vậy con yêu, mẹ có thể ly hôn với ba con, chỉ cần sinh con ra, mẹ có thể cùng ba con ly hôn, ba con có thể ở chung với cô bạn gái hồ ly tinh của ba con.
Cục cưng, mẹ xin lỗi con, con ra đời ba mẹ phải tách ra, nhưng mà mẹ vẫn rất yêu con…
Hồi tưởng lại buổi tối hôm qua, mặc dù không chính thức, nhưng Lăng Nguyên ái ngầm đem nó trở thành một ước định, chỉ cần sinh con, quan hệ hôn nhân của cô và Hoắc Nhật Ninh sẽ chấm dứt.
Buổi chiều chủ nhật, thời gian trà chiều tụ họp của mấy chị em nghịch ngợm, uống cà phê, ăn điểm tâm ngọt, quan trọng hơn là trao đổi tin tức bát quái.
Từ nhỏ bạn bè của Lăng Nguyên Ái không nhiều lắm, phần lớn đều là bạn học trong trường quý tộc, cô chưa bao giờ hứng thú tham gia hội bạn này, một buổi trà chiều tại một khách sạn cao cấp.
Nhưng mà, bởi vì kết hôn nên cô tạm thời nghỉ học, căn bản không có bạn bè, hơn nữa từ nhỏ không giao tiếp tốt, cho nên hiện tại cô ra ngoài cũng chỉ có mấy chị em.
“Nguyên Ái, đã đến rồi, ở đây này.” Lý Văn Tuệ là người đầu tiên nhìn thấy cô, đứng lên vẫy tay chào hỏi.
“Văn Tuệ, đã lâu không gặp.” Trong mấy người bạn, Văn Tuệ là người thân thiết với cô nhất, cô để túi xuống, ngồi bên trái Lý Văn Tuệ.