Hôn nhân như vậy, căn bản không có cách nào tiếp tục duy trì nữa, rõ ràng cô đối với anh không có tình cảm, nhưng là tại sao, ánh mắt cô ê ẩm, trong lòng dường như có gì đó níu lại.
Cô thật khó chịu, thật sự rất khó chịu….
Lăng Nguyên Ái cắn môi, nhìn cảnh sắc bến ngoài không ngừng trôi qua, càng đến gần nhà mẹ đẻ, cảnh vật trước mắt càng quen thuộc.
Sau khi xuống xe, Lăng Nguyên Ái sửa sang lại một hồi, chờ nước mắt bị gió làm khô, nói chuyện không còn nghẹn ngào nữa, mới ấn chuông cửa.
“Tiểu thư, cô đã về, cô ăn cơm chưa? Lão gia cùng phu nhân đang ở phòng ăn, cô cũng đi dùng cơm cùng bọn họ chứ?” Ông quản gia ở nhà họ Lăng nở nụ cười nhìn Lăng Nguyên Ái, ông nhìn tiểu thư từ nhỏ đến lớn, ông cũng coi như là con gái ông thật lòng yêu thương.
“Cảm ơn bác quản gia, bác cầm cho cháu một đôi đũa, cháu muốn cùng ba mẹ ăn cơm.”
Chào hỏi quản gia, Lăng Nguyên Ái giả vờ như không có việc gì đi vào phòng ăn, từ phía sau ôm cổ mẹ cười, hôn thật mạnh trên mặt mẹ một cái,”Mẹ à, đây là kem dưỡng da hôm nay con mua cho mẹ, con đây là tây trang của cha.”
“Tiểu bảo bối của mẹ, con đã kết hôn, con ba ngày hai bữa chạy về nhà.” Bà Lăng – Tần Thục Phân để chén đũa xuống, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô con gái.
“Con cũng đã kết hôn, vậy mà không có quy củ gì cả, còn không mau ngồi xuống.” Mặc dù Lăng Thiên Tường nghiêm mặt, nhưng trong ánh mắt của ông toát ra sự cưng chiều sớm đã bán đứng ông.
“Dạ vâng, thưa cha.” Nhận lấy chén đũa quản gia đưa lên, Lăng Nguyên Ái cười tươi ngồi cạnh mẹ,”Oa, hôm nay dì Lâm nấu canh gà đen con thích nhất, chỉ có dì Lâm nấu, không dầu mỡ không ngấy, dì Lâm thật là nhỏ mọn, ngay cả cho con học lỏm cũng không được.”
Nhìn con gái cúi đầu ăn canh Lăng Thiên Tường cùng Tần Thục Phân trao đổi ánh mắt, mắt con gái phiến hồng không giấu được bọn họ, đứa con gái này a, lúc xảy ra chuyện gì muốn gạt bọn họ, mới trở nên nhiều lời như vậy, cố gắng làm cho mình trông bình thường.
Thật ra thì cô không biết, khi cô vừa xuống xe taxi, thì có người giúp việc tới thông báo, nói tiểu thư xuống xe nhưng không vào nhà, đang trong lúc họ đi nhìn xem sao thì thấy con gái lén lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, cô gắng mỉm cười rồi mới đi vào.
Nếu như cô muốn giấu giếm, vậy thân làm cha mẹ không cần phải vạch trần nỗi khổ của cô.
Một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ thưởng thức bữa tối, lại bị khách không mời mà đến quấy rầy.
“Lão gia, cậu Ninh đã đến.” Ánh mắt của quản gia nhìn lão gia cùng phu nhân, cuối cùng dừng ở trên khuôn mặt nháy mắt đã tái nhợt của tiểu thư, xem ra, hôm nay tiểu thư khóc là bởi vì cậu Ninh……
Lăng Thiên Tường dĩ nhiên cũng chú ý tới biểu hiện của con gái khi nghe thấy hai chữ “cậu Ninh”, thoáng chốc vẻ mặt liền căng thẳng, Hoắc Nhật Ninh là tự tay ông lựa chọn trong số những người có khả năng làm con rể ông, thân là thiên kim của Lăng gia, Lăng Thiên Tường không thể nào đem Lăng Nguyên Ái gả cho người không danh không phận, mặc dù Hoắc Nhật Ninh không phải là người có bối cảnh tốt nhất, nhưng anh ta làm việc kĩ lưỡng, là người trầm ổn, còn trên thương trường thì mưu tính sâu xa, có phong độ của một đại tướng, bằng con mắt nhìn người của Lăng Thiên Tường ông, không tin là mình nhìn nhầm, thằng bé này chỉ cần kết hôn, sẽ tuyệt đối là một người đàn ông tận tâm.
“Ba, mẹ.” Hoắc Nhật Ninh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lăng Nguyên Ái, ngược lại Lăng Nguyên Ái theo bản năng hướng về phía mẹ ngồi co rụt lại.
Hoắc Nhật Ninh im lặng không lên tiếng mà liếc mắt nhìn vợ, nhân lấy chén đũa, anh vừa rời khỏi tòa nhà của công ty, liền gọi điện về nhà, nhưng không có ai nghe máy, về đến nhà cũng không có ai, gọi di động của Lăng Nguyên Ái thì tự động chuyển lời nhắn đến hộp thư thoại, anh nhớ vợ nhỏ chỉ có thể về nhà mẹ, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.
“Vợ chồng son các con thật là, làm gì không cùng nhau trở về, về nhà cũng không biết gọi điên trước, để cho dì Lâm nấu thêm vài món ăn cho các con, Nguyên Ái về sớm hơn con mấy phút.” Bà Lăng cười nhìn con rể, muốn phá vỡ không khí lung túng giữa con gái và con rể.
Lăng Nguyên Ái căn bản không nghĩ tới lúc này, tại đây gặp Hoắc Nhật Ninh, vào lúc này anh không phải ở phòng làm việc làm thêm giờ thì cũng là đi tiếp khách hàng quan trọng ở bên ngoài vừa ăn cơm tối vừa bàn chuyện làm ăn sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây?
“Nhật Ninh tới cũng tốt, ăn cơm tối xong đến thư phòng cùng cha đánh cờ.” Lăng Thiên Tường ngoài mặt sảng khoải cười, nhưng cặp mắt mang thâm ý nhìn con rể, vào thư phòng, làm gì có chuyện đơn giản chỉ là đánh cờ như vậy.
“Vâng, thưa ba.” Hoắc Nhật Ninh vừa đáp Lăng Thiên Tường, vừa hướng tới chiếc bát của Lăng Nguyên Ái thêm chút canh,”Canh gà đen, em thích nhất, uống nhiều một chút.”
“Cám ơn.”Lăng Nguyên Ái căn bản chưa kịp chuẩn bị đối mặt với Hoắc Nhật Ninh vào lúc này, tại sao anh lại đột nhien xuất hiện trước mặt cô.
“Ngày hôm nay như thế nào? Có đi ra ngoài chơi không?” Hoắc Nhật Ninh rất thuận miệng hỏi, tựa như một ông chồng quan tâm vợ mình, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, phía dưới viền mắt, mí mắt hoi sưng thật sự chói mắt.
Chẳng lẽ cô không vui khi mang thai con của anh?
“Tốt…..rất tốt, đi của hàng bách hóa, mua cho cha mẹ vài thứ.” Lăng Nguyên Ái hận không thể chôn đầu vào bát cơm, mặt không hề ngẩng lên, ra sức gạt cơm vào miệng.
“Phải không? Không có đi chỗ khác?” Hoắc Nhật Ninh hai hàng lông mày nhíu lại hỏi.
“Không có…….Không có đi chỗ nào khác.” Không thể nói cho anh biết, bây giờ chưa phải là lúc nói cho anh biết.
Con yêu, mẹ không phải cố ý, nhưng mẹ ngay cả tương lại của bản thân còn không biết, làm sao có thể tiết lộ về con.
Hoắc Nhật Ninh trầm mặc gật đầu, cũng không vạch trần.
Một bữa cơm, vợ chồng son nghi ngờ lẫn nhau, ngay cả vợ chồng Lăng Thiên Tường cũng có vẻ suy tư, một bên là con gái bảo bối, một bên là con rể bọn họ chọn trong ngàn người, kết hôn mới ba tháng, lúc này không nên xuất hiện vẫn đề nha. Thời điểm mấy chủ nhật trước bọn họ có đến xem, mặc dù hai người nói chuyện không nhiều, nhưng trên mặt con gái là nụ cười hạnh phúc không phải giả, tự dưng lại biến thành như vậy?
Sau cơm tối, Hoắc Nhật Ninh liền bị gọi vào thư phòng cùng ông đánh cờ, Lăng Nguyên Ái ở phòng bếp giúp bà Lăng rửa chén, mặc dù trong nhà có người giúp việc, nhưng việc nhà đơn giản, bà Lăng sẽ tự mình làm, thậm chí yêu cầu nữ nhi cùng làm. Mặc dù gia cảnh hiện tại giàu có, cơm áo không lo, nhưng khi xảy ra chuyện gì, bà cũng không hi vọng con của mình trở thành người vộ dụng.
Lăng Nguyên Ái được vợ chồng Lăng Thiên Tường nuôi dạy rất tốt, thanh tao mà không kiêu căng, đối xử với bất kì ai đều bình đẳng, sẽ không vì thân phận và địa vị mà vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, mặc dù vậy, cô đối với chuyện khác có chút mơ hồ, nhưng những chuyện một cô gái cần biết cô đều làm được, bà Lăng thật tự hào về con gái của mình,
“Gần đây Nhật Ninh đối với con tốt không?” Bà Tần Thục Phân đém chén dĩa rửa sạch đưa cho con gái dùng khăn lông au khô, vừa hỏi tình trạng gần đây của con gái.
“Rất tốt, anh ấy rất tốt với con.” Lăng Nguyên Ái cười nhìn mẹ.
Đúng vậy, nếu không phải buổi chiều nghe thấy những tin đồn kia, nói không chừng cô còn tiếp tục sống hạnh phúc trong chiếc l*иg giam Hoắc Nhật Ninh xây cho cô.
“Con nhớ không, khi con còn bé, hăng hái chạy theo mẹ hỏi ba mẹ làm sao mà quen biết nhau.”
Bà Tần Thục Phân nghĩ tới bộ dáng của con gái khi đó, nụ cười nơi khóe miệng sâu thêm mấy phần.
Đó là lúc Lăng Nguyên Ái mới biết về chuyện tình yêu, thời kì thiếu nữ trưởng thành bắt đầu mơ màng về chuyện tình yêu, Lăng Nguyên Ái dĩ nhiên tò mò về chuyện tình của ba mẹ.
“Nhớ ạ, con theo đuôi mẹ những mấy tháng, nhưng mẹ cái gì cũng không nói cho con biết, con đi hỏi ba, ba chỉ nghiêm mặt rồi đuổi con đi.” Lăng Nguyên Ái nghĩ tới đây, tức thở phì phò, quấn quýt mấy tháng mà không có kết quả, cuối cùng cô cũng phải buông tha.
Bà Tần Thục Phân rửa sạch tay, dẫn con gái ngồi trên ghế salon phòng khách, để cho cô vùi đầu vào ngực, vuốt mái tóc dài của cô, từ từ kể chuyện cũ:”Khi đó lần đầu con biết đến tình yêu, đối với tình yêu tràn đầy ảo tưởng xinh đẹp, nhưng là tình cảm của ba và mẹ không oanh oanh liệt liệt như suy nghĩ của con , nói ra sợ đánh vỡ ảo tượng xinh đẹp của con, nên dứt khoát không nói.”
“Sẽ không đâu, từ khi con hiểu chuyện, ba mẹ mặc dù có đôi khi có tranh chấp nhỏ, nhưng vẫn luôn ân ái, nếu ba bận công việc không về nhà được, nhưng mà mỗi ngày ba sẽ gọi điện thoại về.” Ở trong xã hội thượng lưu, người giàu có ly hôn so với người bình thường càng nhiều hơn, bạn bè của ba mẹ đã ly hôn không phải ít, nhưng mà ba mẹ của cô vĩnh viễn vẫn ân ái như vậy, đó là chuyện cô kiêu ngạo nhất khi còn bé.
“Ha ha ha, phải không? Thật ra ba mẹ năm đó quen biết nhau là đi xem mắt.”
Xem mắt? Cô không biết xem mắt là cái gì?
“Lần đầu tiên khi nhìn thấy ba con, cũng chính là bộ mặt nghiêm nghị này, vẻ mặt miễn cường ngồi trước mặt mẹ, khi đó ông con là chủ một công ty nhỏ, mà ba con cũng chỉ là một quản lý nhỏ của công ty, nhưng ông ngoại của con a, không biết coi trong ông ấy ở điểm nào, ngay sau hôm xem mắt đó liền quyết định hôn sự, sau đó mẹ và ba con có gặp qua mấy lần, ăn vài bữa cơm, ba con khi đó giống như khúc gỗ, không chủ động nói chuyện, thời đại đó con gái chủ động không phổ biến, hai chúng ta, giống như một đôi khúc gỗ, ngồi đối mặt cùng ăn cơm, sau đó ông ấy đưa mẹ về nhà.”
“Ba đến bây giờ vẫn là khúc gỗ.”Lăng Nguyên Ái tựa vào vai mẹ, nghe chuyện xưa của ba mẹ, mặc dù không lãng mạn, nhưng trong giọng nói ngọt ngào của mẹ cũng làm người khác phải ao ước.
“Cứ như vậy ăn vài bữa cơm, không lâu sau ba mẹ kết hôn, ông ngoại con là người cứng rắn, căn bản mẹ phản đối không được.”
“Mẹ, khi đó mẹ không thích ba sao?” Cô ngẩng đầu lên tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên, khi đó mẹ mới hai mươi tuổi, cũng giống như bao cô gái khác, hy vọng tìm được một người tâm đầu ý hợp, làm nên một tình yêu mãnh liệt, ba con bộ dạng ngây ngô làm sao hiểu được mơ ước của môt cô gái, có khi trong mắt ông ấy, những thứ kia không chừng đều là ảo tưởng.”
“Vậy sau khi ba mẹ kết hôn thì sao?”
“Sau khi kết hôn, ba con có rất nhiều việc, không những bận rộn với chuyện công ty của ông nội con mà bên kia cũng phải bận rộn với ông ngoại con, khi đó truyền thông chưa phát triển, ngay cả gọi điện thoại cũng chưa có. Như mà ba con a, bất kể đi đâu, muộn thế nào, ông ấy vẫn kiên trì về nhà mỗi ngày, thậm chí đôi lúc chỉ trở về một canh giờ lại phải ra ngoài, nhưng ông ấy vẫn kiên trì trở về.”
Bà Tần Thục Phân yên lặng hồi tưởng những năm vừa mới kết hôn, khi đó thật bình thản, hôm nay hai người đều chân trọng nhớ lại.
“Khi đó ông ngoại con nói với mẹ, người đàn ông về nhà là người đàn ông tốt. Có một ngày bên ngoài sấm chớp rất lớn, ba con đã khuya không trở về, mẹ cho là ba con không về, ông lại đột nhiên xuất hiên ở cửa, cả người ướt đẫm, còn ngây ngốc đứng ngoài chờ mẹ mở cửa, dáng vẻ buồn cười cực kì. Ngày hôm sau, ông ấy bị cảm không dậy nổi, đúng lúc người giúp việc nghỉ về quê, lần đó là lần đầu tiên mẹ làm cơm cho ông ấy ăn, hỗn loạn một hồi cũng nấu được những món đen thùi lùi, nhưng ba con còn đem canh uống sạch, lại dám mở mắt nói dối là ăn ngon nữa.”
“Có thật không?Khi đó vẻ mặt của ba nhất định rất buồn cười.”
“Buồn cười là ông ấy cười thỏa mãn, còn mẹ thì bị dọa phát khóc.”
“Tại sao vậy?”
"Bởi vì ba con ăn xong cháo mẹ nấu thì ngất xỉu, dọa mẹ nghĩ mẹ lầm cho ông ấy bị ngộ độc chết.”
Bà Lăng hoàn toàn chìm đắm trong chuyện cũ, vui vẻ nhéo trộm khuôn mặt nhỏ của con gái nói:”Ai ngờ, ba con làm việc quá sức nên mới ngất đi, căn bản không liên quan gì đến mẹ.”
“Có phải hay không, từ khi đó mẹ bắt đầu yêu ba?” Lăng Nguyên Ái kinh ngạc nhìn mẹ, hy vọng tìm được đáp án trên mặt mẹ.
“Cái gì có yêu hay không, chúng ta kết hôn, ở chung một chỗ, hòa hợp quan tâm lẫn nhau mới là thật, nhưng cũng không thể phủ nhận, khi đó mẹ đối với ba con, thật sự có chút động lòng, những rõ ràng đã là chồng mình, khi mẹ phát hiện mẹ thích ông ấy, thật sự rất kì quái. Sau lần đó, cuộc sống ba con không thay đổi quá lớn, làm ăn càng thuận lợi, ngày càng bận rộn, mặc dù không trở về nhưng mà mỗi ngày đều sẽ gọi điện về nhà, ngày qua ngày thật sự hạnh phúc, thế nhưng phiền não khác cũng tới.”
“Là gì?Không phải là ba có……”
Phi phi! Lăng Nguyên ái ở trong lòng thầm mắng, ba không phải người xấu như Hoắc Nhật Ninh, làm sao có thể phản bội mẹ.