Chương 33: Đừng dạy hư bạn nhỏ nhà tôi (1)

Nhóm dịch: Mèo Đen

"Sau khi bôi thuốc có thoải mái hơn, vừa rồi chẳng phải hai người đang nói chuyện quan trọng sao." Tang Dĩ An hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét qua quét lại giữa Thẩm Vu Nghị và Bạch Thành.

Bạch Thành xoa ngũ quan bị ngược đãi, vội vàng cãi lại: "Cô gái à, cô hiểu lầm rồi! Vừa rồi tôi nói lung tung mà!"

"Tình yêu không liên quan đến tuổi tác và giới tính, yêu đương tự do nha, tôi hiểu mà!" Tang Dĩ An trịnh trọng gật đầu.

Bạch Thành kêu thảm: "Tôi thích con gái mà! Kiểu ngực lớn, đi đường lắc lư ấy! Khí chất thanh thuần thì càng tốt... ưm!"

Thẩm Vu Nghị lại nhấn mặt anh ta vào cửa kính, âm thanh không lớn: "Nói chuyện phải có chừng mực, đừng dạy hư bạn nhỏ nhà tôi."

Bạch Thành kịch liệt giãy dụa lấy, cái gì cơ?! Bạn nhỏ nhà ai? Nơi này nào có bạn nhỏ nào!

Tang Dĩ An không nghe thấy lời của Thẩm Vu Nghị, có điều thấy Bạch Thành quá đáng thương: "Chú Thẩm chúng ta đi thôi, tình cảnh của anh rất nguy hiểm, dù sao anh ưu tú như vậy, gϊếŧ cả nam nữ."

Thẩm Vu Nghị thả tay, dẫn Tang Dĩ An ra ngoài, không quan tâm Bạch Thành sau lưng.

Bạch Thành thở hồng hộc hô hào: "Thẩm lão tam! Anh có giỏi thì đừng đến bệnh viện khám bệnh! Tôi mặc kệ!"



...

Thẩm Vu Nghị đưa Tang Dĩ An trở về, dặn dò: "Trở về nhớ bôi thuốc, không được ăn cay, uống nhiều nước, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừm, cảm ơn chú Thẩm, chào tạm biệt chú Thẩm!" Tang Dĩ An đứng ở ven đường khéo léo vẫy tay.

"Ba ngày sau nếu như mặt đỡ, thì ra ngoài cùng tôi." Thẩm Vu Nghị lấy điếu thuốc ra, âm thanh tùy ý.

Tang Dĩ An xoay người nhìn thẳng anh, chớp đôi mắt mèo linh hoạt: "Có chuyện gì nữa không? Cần tôi làm gì không?"

"Không cần, cô chăm sóc tốt cho bản thân là được, đi vào đi." Thẩm Vu Nghị châm điếu thuốc, mùi khói thuốc nhàn nhạt bay ra.

Tang Dĩ An nói được, chào tạm biệt với anh lần nữa mới quay người đi đến Dư gia.

Chỉ là mãi không nghe thấy tiếng khởi động xe, vì sao chú Thẩm vẫn chưa đi?

Ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên nhìn ra sau, quả nhiên, chú Thẩm đang nhìn cô.

Cánh tay trái khoác lên trên cửa sổ xe, trên tay cầm điếu thuốc, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, có làn khói mờ bay bay.

Cô lại khoát tay áo: "Trở về đi, cám ơn vì chuyện ngày hôm nay."



Thẩm Vu Nghị cười cười, tắt tàn thuốc, tượng trưng khoát tay, nhìn ra được anh rất ít làm động tác này, vô cùng không thành thạo lại rất cứng ngắc.

Nhưng vẫn có sự Thẩm ổn và đẹp trai khó nén như cũ!

Tang Dĩ An cười trở về Dư gia, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng đập đồ, còn có tiếng khóc của Dư Thi Nguyệt. Nụ cười chỉ cứng ở trên mặt một thoáng, rồi trở thành lạnh lùng chế giễu.

"Con bị hủy hoại rồi! Đều tại Tang Dĩ An kia! Hiện giờ danh tiếng của con hỏng bét rồi! Tòa soạn báo hay hợp tác cũng đóng cửa!"

Dư phu nhân đau lòng dỗ dành con gái: "Đừng sợ đừng sợ, con gái của mẹ chụp ảnh đẹp như thế, bao nhiêu tòa soạn báo muốn mời nha, không sợ a không sợ! Chờ Tang Dĩ An trở về, mẹ sẽ thay con trừng trị nó!"

"Tang Dĩ An là đồ đê tiện! Quyến rũ đàn ông khắp nơi!" Dư Thi Nguyệt giận lại dùng sức đạp nát một cái bình hoa: “Tức chết con rồi! A!!"

Tang Dĩ An đẩy cửa đi vào: "Thích nói xấu tôi ở sau lưng đến thế à?"

"Tang Dĩ An, con tiện nhân mày còn biết trở về à! Mau xin lỗi Thư Nguyệt cho tao! Nếu không mày sẽ biết tay!" Dư phu nhân nghiêm nghị uy hϊếp.

"Dư gia có tiền có thế như vậy, cô ta muốn chụp bao nhiêu tạp chí chẳng được, dù sao cũng là vung tiền ra mà, vung thêm ít tiền cho con gái bảo bối của bà, chẳng phải cái gì cũng có sao?" Tang Dĩ An khoanh hai tay trước ngực, mắt lạnh nhìn.

Dư Thi Nguyệt lập tức kêu khóc nói: "Mày nói bậy! Tao dựa vào thực lực không dựa vào người khác! Mày còn dám nói bậy... mặt mày là thế nào kia?!"