Chương 3: Anh bị ashi-don* (1)

Nhóm dịch: Mèo Đen

(*) Chơi chữ từ kabe-don, một người bị ép vào tường, người kia giơ chân lên ép sát vào tường.

Tang Dĩ An nhướng mày, mắt ửng đỏ đưa văn kiện cho anh, lễ phép nói: “Tôi không vào, anh cầm văn kiện đi.”

Người đàn ông hút thuốc, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, không hành động gì tiếp, chờ cô đưa vào.

Tang Dĩ An cắn răng, đành phải đi qua anh, đặt văn kiện trên tủ giày cạnh cửa.

“Tiên sinh, vậy tôi đi trước…” Tang Dĩ An nói xong, chân còn chưa lui ra ngoài, cổ tay đã bị giữ lại.

Người đàn ông nhanh chóng kéo cô vào, đẩy lên cửa.

Cửa đóng kín.

“Anh có ý gì?” Tang Dĩ An nhìn anh, trong mắt không có hốt hoảng, cùng với dáng vẻ khóc sướt mướt vừa rồi như hai người khác nhau.

Người đàn ông rất cao, cách quần áo còn có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, hô hấp đều là mùi thuốc lá.

Người đàn ông ngậm thuốc lá: “Tôi là…”

Mắt Tang Dĩ An lạnh lẽo, giơ tay lên!

Người đàn ông thản nhiên úp tay cô xuống, áp cô lên cửa, chụp xương cốt mảnh khảnh trong tay không có phân lượng gì.

Giọng trầm thấp vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

“Tôi là Thẩm Vu Nghị.”

“Tôi không có hứng thú với tên anh, buông tay!”

Thẩm Vu Nghị thấy rõ tức giận lóe lên trong mắt cô, sau đó không nhanh không chậm hít một hơi thuốc lá.

Cầm lấy văn kiện, mở ra, bày nội dung trước mắt cô.

Tang Dĩ An kinh ngạc, nhất thời quên mất phản kháng.

Mấy chữ to trong văn kiện làm mù mắt cô.

Hợp đồng bán thân.

Lại là hợp đồng bán thân chứ không phải văn kiện quan trọng gì!

Tang Dĩ An sững sờ, cả người toát mồ hôi lạnh, thứ này có điều khoản, nếu cô ký tên, hình như có hiệu luật pháp luật!

“Bây giờ các người đều làm ăn như vậy?” Thẩm Vu Nghị buông Tang Dĩ An ra, phả khói, chờ cô giải thích.

Tang Dĩ An nuốt nước miếng, cô lại thành nữ lưu manh xông lầm vào phòng người khác, phụ nữ xấu cầm hợp đồng bán thân muốn bán mình…

Thẩm Vu Nghị thấy cô không nói lời nào, tròng mắt càng thâm thúy: “Giao hàng tận nơi?”

“Là hiểu lầm, tôi đi nhầm chỗ, quấy rầy anh nghỉ ngơi, thật xin lỗi!”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Dĩ An nặn ra nụ cười. Bước chân chậm rãi xê dịch, đứng sát tường, tay đặt trên chốt cửa.

Thẩm Vu Nghị nhìn bàn tay đặt trên chốt cửa của cô, ngưng mắt nhìn: “Không hài lòng khách như tôi, muốn đổi phòng?”

“Chú à, đây thật sự là hiểu lầm! Nếu chú có nhu cầu nên gọi phục vụ khách hàng đi! Tôi đi trước? Chúng ta không gặp lại trên giang hồ!”

Ầm!

Tang Dĩ An dùng sức kéo cửa nhưng không được, tầm mắt đi lên, một bàn tay ngay trên đầu cô, dễ dàng ngăn lại.

“Chú à.” Tang Dĩ An quay đầu: “Chú còn việc gì?”

“Chúng ta còn chưa bàn giá tiền, cô đã không muốn giao dịch?” Thẩm Vu Nghị thấy trong mắt cô đầy giận dữ, trong lòng vui sướиɠ.

Nói giá tiền ra! Cô còn không giao dịch à!

Thẩm Vu Nghị khẽ khom người, đối diện với ánh mắt cô: “Nếu kỹ thuật cô giỏi, tôi có thể ra giá cao.”

“Ông chú này, chú có bệnh ảo tưởng à? Nhớ chú ý dưỡng sinh, thức đêm sẽ mau già, chú xem, khóe mắt chú có nếp nhăn rồi…”