Chương 23: Chụp tạp chí (1)

Nhóm dịch: Mèo Đen

Một tuần sau, Tang Dĩ An đầy máu sống lại, sau lưng chỉ còn vết máu bầm nhạt.

Xuống lầu thấy Dư Thi Nguyệt và Dư Diêu đang nói chuyện, dáng vẻ cấu kết làm chuyện xấu.

Không biết hai người này lại đang nghĩ ra chuyện xấu gì.

Dư Thi Nguyệt vừa nhìn thấy Tang Dĩ An lập tức tiến lên, ngoài mặt thì cười như trong mắt lại không che giấu khinh miệt: “Chị Dĩ An, chị hết bệnh rồi chứ? Đúng là càng ngày càng giống đại tiểu thư, thân mềm thể yếu.”

Tang Dĩ An lạnh lùng liếc mắt, đối diện với nụ cười giả mù sa mưa của cô ta: “Vận tốt hơn mạng tiểu thư lại đi làm gái như cô.”

“Tang Dĩ An!” Dư Diêu trợn mắt nhìn cô, mắt âm Thẩm.

Tang Dĩ An cười cười: “Đùa chút cũng không được?”

“Chị Dĩ An không biết đùa, EQ bị chó ăn rồi?”

“Cô ăn EQ của tôi hồi nào thế?”

Dư Diêu trước giờ thương con gái nhỏ nhất, sao có thể cho phép Tang Dĩ An sỉ nhục như vậy: “Tang Dĩ An! Đừng dùng khôn vặt của cô vào việc này! Cô chuẩn bị 20 triệu rồi? Hay là cô muốn trực tiếp gả cho Thẩm thiếu gia!”



Tang Dĩ An cúi đầu không nói, mắt lạnh lùng.

“Hư! Cô đã định phải gả cho Thẩm gia!”

Tang Dĩ An rũ mắt, cô thật sự cần tiền, rất nhiều tiền.

“Chị Dĩ An, chị thiếu tiền vậy à? Gần đây đúng lúc em có rất nhiều hoạt động, cho chị một cái, chị thấy sao?” Dư Thi Nguyệt ân cần nói.

“Xem Thư Nguyệt hiểu chuyện bao nhiêu, cô còn không bằng em gái cô!"

Tang Dĩ An lười để ý bọn họ, cá mè một lứa.

Dư Thi Nguyệt mới 19 tuổi, nhưng dựa vào vóc người đẹp và thế lực Dư gia, cũng coi là người mẫu có chút danh tiếng.

Thường xuyên chụp tạp chí và một ít quảng cáo nhỏ.

“Chị Diệp An, đừng có nhạt nhẽo như vậy, chụp một lần có thể cho chị 6000, cơ hội tốt như vậy, người bình thường em đều không cho đâu.” Dư Thi Nguyệt cười nói.

Tang Dĩ An nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh. Dư Thi Nguyệt nhỏ hơn cô gần một tuổi, nhưng tâm cơ không hề nhỏ.

Dư Thi Nguyệt dựa vào vai cô, tiếp tục nói: “Chị Diệp An, thiếu tiền phải có dáng vẻ thiếu tiền, làm gái đều không được lập bàn thờ, chuyện làm ra tiền, cần gì phải từ chối, khiến mình khó chịu?”

Tang Dĩ An nhìn vẻ mặt đáng ghét của Dư Thi Nguyệt và Dư Diêu, đây là chuyện hai người họ đã thương lượng xong, nếu cô còn từ chối, Dư Diêu lại lấy em trai ra uy hϊếp cô, những lời đó, cô đã nghe đến mệt.



“Đi thôi.”

Dư Diêu cười ra tiếng: “Tôi còn tưởng cô có tiền đồ lắm!”

Tang Dĩ An nhếch mép, cô cũng muốn làm một người hám lợi đen lòng.



Phòng chụp.

“Thư Nguyệt tới à, bìa lần trước chụp có hiệu quả rất tốt, đã phá vỡ lịch sử tiêu thụ của tạp chí chúng tôi! Hôm nay hãy tiếp tục cố gắng, vất vả rồi!” Tổng biên tập tạp chí nói.

Dư Thi Nguyệt cười, vẫy vẫy tay với tổng biên tập: “Tổng biên, tôi có chuyện muốn nói với ông.”

Hai người đến một căn phòng không người, Dư Thi Nguyệt nói: “Tổng biên, không phải lần trước ông đề nghị tôi chụp bìa hơi lộ chút sao?”

“Thi Nguyệt đồng ý?” Mắt tổng biên tập sáng lên.

Mặc dù ban đầu Dư Thi Nguyệt dựa vào quan hệ, nhưng vóc người cô ta đẹp! Ngực lớn, có thể thanh thuần có thể gợi cảm, rất ăn ảnh.

“Người bên ngoài là chị tôi, chị ấy cũng muốn chụp đợt này, tổng biên, ông xem xem có thể cho chị ấy một cơ hội không, tôi sẽ hợp tác với quý công ty lần thứ ba coi như bồi thường.” Dư Thi Nguyệt ý vị thâm trường nói.