Nhóm dịch: Mèo Đen
Trên tay Cố Chỉ có nước mắt Tang Dĩ An.
Đã rất lâu anh ta không thấy Tang Tang khóc.
Sau khi lớn lên, Tang Tang quen che giấu khổ sở, cho dù đối mặt với anh ta cũng luôn cười.
Cười cuồng vọng, cười thoải mái, cười ấm áp, cười hiền lạnh…
Cố Chỉ siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Anh ta ẩn nhẫn nói: “Hôm nay nước mắt của em chỉ khiến tôi cảm thấy chán ghét.”
Tang Dĩ An đưa lưng về phía anh ta, hốc mắt đỏ bừng.
“Tang Dĩ An, em thật sự xem tôi là người gần gũi nhất của em? Tôi cẩn thận bảo bọc em, đảo mắt em liền lên giường với người đàn ông khác, em không chịu nổi tôi lên giường với người khác, vậy khi em kêu rên trên giường có từng nghĩ tới tôi không?”
Tang Dĩ An cắn chặt môi dưới, ngăn tiếng thút thít khóc khắc chế trong miệng, tim đau nghẹt thở như bị người ta nắm chặt, khiến cô khó mà hô hấp!
“Bạn gái tôi có vị hôn phu, chuyện này tôi lại biết từ miệng người khác, em có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
Tang Dĩ An cười, nói nhanh để lừa mình: “Ha, quên mất còn có bạn trai là anh đây, khiến anh khó chịu rồi, xin lỗi.”
“Mẹ nó! Tôi thật ti tiện!”
Cửa bị đóng chặt, cả phòng chấn động.
Tang Dĩ An không quay đầu lại, cô không biết Cố Chỉ lấy biểu tình gì rời đi, nhưng nhất định sẽ không khác cô là bao.
Chưa nói đau đến không muốn sống, cũng thật sự cười không nổi.
Anh ta còn nói mình ti tiện? Rõ ràng anh ta nói cô đê tiện không ngừng… Rất khó tưởng tượng thiếu niên từng ôn hòa lại nói mấy từ ngữ thô bỉ bẩn thỉu nhất với cô.
Cô và Cố Chỉ, thật sự kết thúc rồi.
Dư phu nhân tìm bảo an tới, hùng hùng hổ hổ mắng chửi Tang Dĩ An.
Những lời đó chẳng ảnh hưởng đến cô.
Tang Dĩ An vô lực ngồi bên giường, chống đầu sắp nổ, cả người khó chịu.
“Nha đầu quê mùa làm cho đàn ông xông tới cửa! Cô có mất mặt không!”
“Tôi cho cô biết, Dư gia chúng tôi là gia đình giàu có! Bây giờ cô là Đại tiểu thư Dư gia, chú ý lời nói chỗ đi của cô! Tôi đang nói chuyện với cô, cô lại muốn đi đâu chơi bời?!”
Dư phu nhân thấy cô cầm túi, giễu cợt: “Sớm muộn cũng bị bệnh!”
“Vậy bà cứ chờ mong đi, tôi không lây bệnh cho bà.” Mặt Tang Dĩ An không thay đổi, nói.
Dư phu nhân lập tức phủi người, giống như dính đồ bẩn.
Tang Dĩ An cười trào phúng, cái nhà này từ trước đến giờ không tha cho cô, cô bị vây ở trong như một con cờ, mặc cho người ta định đoạt, không có tự do.
Tang Dĩ An ra ngoài, nhìn đám người qua lại không dứt, không biết mình nên đi đâu.
Rất mệt mỏi.
Cô thật sự rất mệt mỏi.
Cô ngồi trên ghế dài trong công viên, mặt trời giữa hè chiếu lên người, cũng không thấy ấm áp.
Cô thất tình thật rồi.
Nên khóc lớn hoặc ăn một bữa, nhưng tất cả ưu tư đều tích dằn xuống đáy lòng.
Ánh mặt trời chiếu lên người cô, cô nhìn chằm chằm mặt trời, đến khi ánh mắt đau nhói như sắp mù.
“A? Không phải cháu gái Tam ca đây sao? Ngồi ngẩn người một mình?” Đổng Tân của tổ trọng án đi ngang qua.
Tang Dĩ An mở mắt ra: “Chú cảnh…”
“Suỵt, đừng gọi tôi như vậy! Hôm nay tôi đi ăn liên hoan, khiêm tốn chút!”
Tang Dĩ An cong khóe môi, thấp giọng nói: “Kinh khủng như vậy?”
“Đúng thế! Bây giờ dân chúng đều hận không thể dưa muối chúng tôi mỗi ngày! Nào dám tự nhiên! Lại nói cô ở đây làm gì?”
Tang Dĩ An chỉ chỉ mặt trời: “Phơi nắng đó.”
“Cô đừng phơi nắng mình đến chết nha…”
Cô bật cười.
Đổng Tân nói tiếp: “A đúng rồi, Tam ca báo thù cho cô!”
Tam ca? Tang Dĩ An nghĩ tới người đàn ông trầm ổn nội liễm kia, giọng của anh rất êm tai.
“Báo thù gì?”
“Chính là chuyện Kim Chinh đó, đêm hôm đó Tam ca thiếu chút nữa tiêu diệt luôn Kim Chinh, bây giờ ông ta còn đang phế đấy.”
“Không liên quan tới tôi, thật ra chúng tôi không quen nhau.” Tang Dĩ An bình tĩnh nói.
Đang nói bỗng nghĩ tới điều gì, cô lấy tiền từ trong túi ra: “Tiểu Đổng ca đúng không? Chú đưa chú ấy số tiền này giúp tôi đi.”
“Tam ca trước giờ không cần tiền người khác, tôi đưa chắc chắn anh ấy không nhận.” Đổng Tân suy nghĩ chốc lát, nói tiếp: “Có điều lát nữa Tam ca sẽ tới thành phố C, hay là cô tự đưa cho anh ấy đi.”
Đổng Tân bị người khác kêu đi.
Cậu gửi hình Tang Dĩ An vừa chụp được cho Thẩm Vu Nghị, lại nhắn thêm một tin.
“Tam ca, sao cháu gái anh nói không quen biết anh, còn bảo em trả tiền cho anh, anh và cháu gái anh cãi nhau à? Sao em có cảm giác cháu gái anh đang bỏ nhà ra đi.”
Thẩm Vu Nghị chuẩn bị lên máy bay thấy tin nhắn liền dừng chân, anh thấy sắc mặt Tang Dĩ An tái nhợt, ánh mắt còn sưng đỏ, lại khóc…
Thẩm Vu Nghị nhíu chặt mày, anh mò một điếu thuốc, gọi điện thoại.
“Tiểu Đổng.”
“Tam ca? Em vừa nhắn tin cho anh…”
“Đưa tiểu nha đầu kia đến chỗ Bạch Thành đi, thân thể cô ấy không thoải mái.”
“Nè nè! Là cháu gái anh nha, còn nói với em là không quen biết anh, vừa nghe liền biết nói dối, em… Hả? Người đâu rồi? Tam ca, cháu gái anh chạy rồi!” Đổng Tân nhìn chung quanh, đã không thấy bóng dáng Tang Dĩ An.
Thẩm Vu Nghị căng thẳng, bước nhanh lên máy bay, tiểu nha đầu sống không yên ổn, cơ thể không tốt còn chạy loạn.