Chương 17: Ai không hèn mọn khi yêu

Nhóm dịch: Mèo Đen

Tang Dĩ An mơ màng ngủ, bị âm thanh dưới lầu đánh thức, hình như có người đang ầm ĩ, giọng điệu chói tai của Dư phu nhân làm cô nhức đầu.

“Ầm!” Tiếng đẩy cửa rất lớn.

Tang Dĩ An vô lực nhỏm dậy, còn chưa thấy rõ người tới là ai, đã cảm nhận được một cơn gió, tiếp theo chính là tiếng mắng liên tục.

“Tang Dĩ An, ban ngày mà cô ngủ cái gì! Thật sự tưởng mình là Đại tiểu thư? Mau đuổi tên đàn ông ngang tàng của cô đi! Đừng có làm nhà tôi ô yên chướng khí!”

“Cô mau đứng lên cho tôi, có nghe không! Phế vật nhà cô! Cả ngày chỉ biết giao du với đám đàn ông đó, cả đêm không về nhà…”

“Này!” Tang Dĩ An lạnh giọng hỏi: “La hét xong rồi?”

Dư phu nhân nhướng mày! Lập tức lớn tiếng mắng: “Đây chính là thái độ cô nói chuyện với tôi? Có phải không muốn ở trong căn nhà này nữa không!”

Tang Dĩ An ho khan, sắc mặt tái nhợt mang theo nụ cười, cô đứng dậy trước mặt Dư phu nhân, kiêu căng vô lại: “Đúng, tôi không muốn ở đây nữa, bà cho tôi cút đi.”

Dư phu nhân sững sờ, giơ tay định tát!

Tang Dĩ An bắt tay bà ta, nhiệt độ nóng bỏng như sắp phỏng tay bà ta: “Đừng quên tôi là vị hôn thê của Thẩm gia…”

“Cho dù vào nhà giàu cô cũng không thành phượng hoàng!”

“Vậy bà tự đi đi.” Tang Dĩ An cười nói, vẻ mặt lười biếng.

Chỉ nghe Dư phu nhân hừ lạnh, vẻ mặt ác độc: “Đây là cô nợ nhà tôi! Tang Dĩ An, cả đời này cô cũng không trốn thoát!”

Tang Dĩ An nhếch mép, đúng vậy, bị giam cầm cả đời.

“Tang Tang.”

Giọng nói quen thuộc, mấy ngày không nghe, lại mang theo vài phần đau thương.

Tang Dĩ An mỉm cười, giọng thản nhiên, hời hợt: “Tìm tôi có chuyện gì không?”

Ngực Cố Chỉ đau xót, siết chặt quả đấm: “Tang Dĩ An, nói anh những lời em vừa nói đều là giả!”

Tang Dĩ An không biết tại sao mình bật cười, rõ ràng khổ sở muốn chết, nhưng bộ dáng vui vẻ chân thực quá đáng.

Suýt nữa lừa cả mình.

“Câu nào? Vị hôn thê? Hay là tôi sắp biến thành phượng hoàng?”

Gân xanh trên trán Cố Chỉ nổi lên, hai mắt giận đến đỏ thẳm, người khẽ run!



“Nếu ý anh là hai câu này…” Tang Dĩ An nở nụ cười tái nhợt, sáng rỡ không giảm.

Môi đỏ mọng của cô khẽ mở, giọng không nặng không nhẹ, nhưng hung hăng đánh vào ngực Cố Chỉ như sắt thép.

“Không khéo, đều là thật, huống chi, không phải anh đã biết từ trước sao?”

Cố Chỉ đẩy ngã kệ sách, sách rơi xuống trúng người Tang Dĩ An, anh ta ngoan độc nhìn cô: “Tang Dĩ An! Cô có tin tôi gϊếŧ cô ngay bây giờ không!”

Sách đánh vào ngược, lực không nặng, nhưng lại khiến cô hơi lảo đảo, chỗ bị rơi trúng đau rát.

Dư phu nhân hét lên, miệng mắng đồ điên, vội chạy ra ngoài gọi người!

Tang Dĩ An chịu đựng đau đớn, lông mi run rẩy, cô cười nói: “Cố Chỉ, gϊếŧ người là phạm pháp, tôi chết, anh cũng không sống tốt.”

Cố Chỉ tiến lên, dùng sức nắm bả vai cô, tựa như muốn bớp nát xương cô!

“Vậy thì cùng chết là được!”

Tang Dĩ An nhìn thấy đoạn tuyệt và nghiêm túc, hung ác và cáu kỉnh trong mắt anh ta, anh ta không đùa.

“Tuy tôi không muốn sống, nhưng tôi biết mình vẫn chưa thể chết.” Tang Dĩ An bình tĩnh nói.

Đúng, cô quả thực không sợ chết, chỉ là chuyện kiểu này không khiến cô khẩn trương.

Tang Dĩ An dùng chút sức lực đẩy bàn tay trên vai mình ra.

Tay này, cô rất quen thuộc.

Bàn tay xương cốt rõ ràng, luôn ấm áp, luôn đầy cảm giác an toàn, có thể bao trọn tay cô.

Thường xuyên dùng ngón trỏ và ngón giữa nắn bóp lòng bàn tay cô.

Chính là đôi tay này cùng cô vượt qua bao nhiêu khó khăn, dắt cô đi qua bao nhiêu bóng tối.

Bàn tay dắt cô thời niên thiếu, luôn nói –

Tang Tang, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.

Cũng là đôi tay này tự đẩy cô ra, thẳng đến vực sâu tối đen lạnh lẽo.

Anh ta vĩnh viễn không biết cô đã làm gì vì anh ta.

Uống rượu đến mức ngay cả dịch mật cũng không ói ra, nằm viện một ngày lại tiếp tục uống, không biết mệt mỏi, mỗi ngày bôn ba trên bàn rượu chỉ vì kiếm đủ 20 triệu.



Cho dù bị nghiêm trị, cô cũng không để anh ta biết.

Sẽ không để anh ta biết, cô đã từng yêu anh ta nhiều bao nhiêu.

Tang Dĩ An dùng sức đẩy tay anh ta ra: “Cố Chỉ, không thể quay lại.”

Không thể ở bên nhau, thích anh cũng được, nhớ anh cũng được, đều không thể nào tiếp tục.

“Tang Dĩ An, chuyện này do em!” Cố Chỉ chợt kéo cô, cúi đầu muốn hôn môi cô!

Tang Dĩ An đẩy ngực anh ta: “Cố Chỉ! Có phải anh điên rồi không!”

“Từ lúc biết em muốn chia tay, tôi đã điên rồi!” Cố Chỉ nắm cằm cô, lực rất lớn, làm đau cô!

Tang Dĩ An thấy anh ta cách mình ngày càng gần, tay phải siết chặt thành quyền đánh anh ta!

Cố Chỉ bắt tay cô, kéo ra sau lưng cô!

“Đánh tôi? Đừng quên tôi cũng biết cái em biết, ở võ quán Tang gia, em phải kêu tôi một tiếng sư huynh!”

Lưng Tang Dĩ An đau nhói, đau đến mồ hôi lạnh nhễ nhãi, sắc mặt vốn khó coi nay trắng như tờ giấy.

“Tang Dĩ An, nói với tôi, em vẫn thích tôi.” Cố Chỉ nói bên tai cô, giọng đầy tức giận.

Trước mắt Tang Dĩ An biến thành màu đen: “Kết thúc rồi, Cố Chỉ.”

“Nói em yêu tôi! Tang Dĩ An!” Cố Chỉ hô to, nghe cẩn thận còn nghe được cầu khẩn trong đó.

“Yêu? Dựa vào cái gì mà yêu anh, khi anh lên giường với người khác, có nghĩ tới chữ yêu này không?” Tang Dĩ An chớp mắt, tròng mắt ướŧ áŧ.

Cố Chỉ biến sắc, cười ra tiếng: “Bây giờ em còn muốn tôi yêu em? Vậy hay là em thử xem tôi còn cảm giác với em không?”

“Tôi không có ti tiện như vậy! Anh đừng có khinh bỉ tôi!”

“Tang Dĩ An, nếu em đã lên giường với người khác, cần gì phải giả mù sa mưa…”

Tang Dĩ An cười một tiếng, cắn răng đè nén nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống: “Anh muốn thấy tôi hèn mọn đến mức nào, Cố Chỉ!”

Cố Chỉ nhìn bóng lưng đơn bạc của cô, nhịn xuống xúc động muốn ôm cô, mắt đỏ bừng.

Không biết tất cả những việc này là yêu hay hận Tang Dĩ An.

Hèn mọn?

Ai mà không hèn mọn khi yêu.