Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều

Chương 16: Yêu, cầm lên được buông xuống được

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhóm dịch: Mèo Đen

Một khách sạn cao cấp ở ngoại ô, rèm cửa sổ của phòng vip kéo kín, trong phòng tối tăm, thanh niên trên giường đang xem điện thoại.

Một cô gái ngâm nga đi ra từ trong phòng tắm, quấn khăn tắm, hai ngực nửa lộ.

Chính là Cố Chỉ và Dư Thi Nguyệt.

Dư Thi Nguyệt nhoài người đến bên giường: “Cố Chỉ, em đã cho người điều tra, hình không phải photoshop, anh đã xem bao ngày rồi.”

Cố Chỉ nhìn chằm chằm điện thoại, trong hình có một nam một nữ, người đàn ông được Tang Dĩ An ôm cổ, trên bả vai còn có chân Tang Dĩ An.

Dễ nhìn ra, đây không phải là quan hệ bình thường.

“Có điều người đàn ông này trông được lắm! Chị Dĩ An đi đâu tìm ra bảo vật như vậy.” Dư Thi Nguyệt cười trêu.

Sắc mặt Cố Chỉ càng âm trầm, ngũ quan tuấn dật lộ ra vẻ hung ác.

“Cố Chỉ, Tang Dĩ An bỏ rơi anh trước, muốn tìm vị hôn phu có tiền kia, sau lại tìm money boy tiêu khiển, còn khí thế muốn chia tay, anh vẫn muốn ở bên cô ta, anh có hèn quá không?”

Sắc mặt Cố Chỉ càng khó coi, định xoay mình xuống giường, Dư Thi Nguyệt chợt ôm anh ta từ phía sau, tay nhỏ trượt vào áo ngủ anh ta khıêυ khí©h.

“Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, anh Cố Chỉ, em thật sự thích anh, bây giờ không biết Tang Dĩ An đang hưởng thụ dưới thân ai nữa.”

“Dư Thi Nguyệt, Tang Dĩ An là chị cô!”

“Ha, nhưng anh vĩnh viễn không thành anh rể em!”

“Mẹ nó!” Cố Chỉ nghe câu kia, lửa giận dâng trào, xoay người đè cô ta dưới thân.

Sau một trận mây mưa, Dư Thi Nguyệt dựa vào ngực Cố Chỉ: “Anh Cố Chỉ, kỹ thuật của anh không tệ nha, em sắp bị anh dày vò đến khóc.”

“Lẳиɠ ɭơ.” Cố Chỉ khinh thường, dựa vào đầu giường muốn lấy điện thoại.

“Em và chị Diệp An, ai khiến anh thoải mái hơn?” Tay Dư Thi Nguyệt không an phận mò xung quanh: “Tang Dĩ An hợp với anh vậy sao? Chị ấy có thể khiến anh thoải mái nhanh vậy sao?”

Mi mắt Cố Chỉ trầm xuống, anh ta và Tang Tang ở bên nhau ba năm, luôn cảm thấy cô quá nhỏ, không nỡ đυ.ng vào cô, bình thường ngay cả hôn cũng không, bây giờ lại được hời người khác.



“Với vẻ mặt này của anh, không phải chứ? Xem ra lần đầu tiên của Tang Dĩ An giao cho tên money boy kia rồi!”

Cố Chỉ quay đầu, lạnh lùng trợn mắt nhìn cô: “Dư Thi Nguyệt, cô và tôi cùng lắm chỉ lên giường mấy lần, coi như bạn giường, cô quá lời!”

“Bạn giường? Em cảm thấy quan hệ chúng ta có thể gần thêm một bước.” Dư Thi Nguyệt hôn khóe môi anh ta, bắt đầu thay quần áo.

“Nếu anh vẫn không còn tự trọng, lập tức đi tìm Tang Dĩ An đi, xem chị ấy diss anh thế nào, đi đây.”

Cố Chỉ nhìn người đàn ông trong hình, dùng sức đập điện thoại!

Tang Dĩ An, em lại dám phản bội tôi!

Luôn miệng nói yêu tôi, nói không phải tôi thì không lấy chồng, bây giờ lại bán thân thể em như vậy?

Cố Chỉ dữ tợn nhìn chằm chằm nơi nào đó, trong lòng tựa như dấy lên ngọn lửa bùng cháy, đốt sạch xương anh ta!



Tang Dĩ An bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô sờ trán nóng hổi của mình, vẻ mặt uể oải, sau lưng đau rát, chắc là nhiễm trùng rồi.

Ở bệnh viện quá xa xỉ, nhưng vết thương lần này hơi nặng.

Cô với tay lấy điện thoại, là số lạ, hiện ở thành phố A, bây giờ cô ở thành phố C.

Cô không quen ai ở thành phố A, chắc là gọi nhầm.

Định để điện thoại xuống, màn hình hiện lên cái tên.

Cố Chỉ.

Tang Dĩ An nhìn hồi lâu, ngắt máy, nhắm lại mi mắt nặng nề.

Không ngờ, thấy cái tên này lần nữa sẽ mệt mỏi như thế.

Cô và Cố Chỉ ở bên nhau ba năm, là nghiêm túc.

Từng có mâu thuẫn, nhưng đều do nghĩ tới sau này muốn sửa sang nhà thành kiểu gì, sau khi kết hôn, ai rửa chén, ai lau nhà.



Chẳng qua, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chia tay, sẽ khó chịu, đau lòng, thất vọng như vậy.

Cô đã từng cho rằng Cố Chỉ sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ, sẽ không làm những chuyện bẩn thỉu kia, sẽ một lòng một dạ yêu cô.

Dù sao anh ta đã từng là bảo vật duy nhất của cô.

Lời của Cố Chỉ hôm đó tựa như vẫn còn bên tai cô.

Tang Dĩ An buồn bã thở dài, anh ta lại nói cô vì tiền?

Ở bên nhau ba năm, cô ngỡ bọn họ đã sớm hiểu rõ đối phương.

Nếu chỉ vì tiền, cô đâu đến nổi để cho người Dư gia dùng mọi cách đùa cợt, tùy ý định đoạt.

Điện thoại lại tiếp tục reo, vẫn là Cố Chỉ.

Tang Dĩ An rũ mắt, nói dứt khoát rõ ràng cũng tốt, cô nghe điện thoại: “Cố Chỉ, chúng ta đã chia tay.”

“Anh muốn gặp em.”

Cô nhếch mép, giễu cợt xen lẫn khổ sở: “Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi còn có thể như trước, chỉ cần anh muốn, tôi lập tức chắc chắn làm theo.”

“Anh ngay dưới lầu Dư gia, em xuống đi!”

Tang Dĩ An cúp điện thoại, quấn vào chăn.

Không phải là không yêu, mà là chán ghét.

Không phải sau khi chia tay không thể tái hợp, mà là anh ta đã đυ.ng đến ranh giới cuối cùng của cô.

Cô có thể yêu, xem anh ta là toàn bộ của mình, cũng có thể buông được, bỏ anh ta khỏi tim mình.

Đinh –

Một tin nhắn tới.

“Tang Tang, em không xuống anh sẽ đi lên.”
« Chương TrướcChương Tiếp »