Chương 11: Thời khắc nguy cấp

Nhóm dịch: Mèo Đen

Kim Chinh kéo tóc Tang Dĩ An, đi thẳng tới mép giường!

“Đồ gái điếm thúi, thật cmn lẳиɠ ɭơ! Ông đây đã đưa tiền cho ba cô rồi, năm triệu cô bồi ông đây ngủ một năm, ông đây trả cho Dư Diêu một năm nghiệp vụ, cô trốn không thoát!”

“Cái gì?” Tang Dĩ An khϊếp sợ không thôi.

Dư Diêu đúng là một tay tính toán tốt, định bán cô lấy tiền chữa bệnh cho em trai cô, không chỉ vậy, còn nuốt được một năm nghiệp vụ.

Ông ta quyết tâm muốn hủy cô, không phải muốn cô gả vào Thẩm gia, mà là muốn bán thân thể cô kiếm tiền!

“Xem ra cô rất không ngoan nha, gia có cách để cô nghe lời!” Kim Chinh nói xong liền lục soát gì đó dưới giường.

Sau khi Tang Dĩ An thấy đồ vật bên trong, trong lòng lộp bộp, hai mắt trợn to, chạy nhanh ra cửa!

“Chạy cái gì?! Cô cho là cô có thể chạy ra ngoài?!”

Kim Chinh bỗng cầm cái ghế đập cô.

Lưng Tang Dĩ An đau đớn, vết thương tăng thêm, người mềm nhũn suýt ngã xuống đất, trước mắt biến thành màu đen, cổ họng tràn ra máu.

“Há miệng! Hôm nay gia sẽ khiến cô thoải mái!” Kim Chinh nắm tóc cô, muốn nhét thứ trong tay vào miệng cô.

“Không muốn! Buông tôi ra! Cứu mạng!” Tang Dĩ An điên cuồng giãy giụa, sau lưng đau nhói, khiến cô choáng váng hoa mắt, tầm mắt mơ hồ!

“Mẹ! Uống cho ông!” Kim Chinh nổi giận gầm lên.

Tang Dĩ An rơi nước mắt, dùng hết chút sức lực cuối cùng muốn đẩy ông ta ra.

“Ầm!”

Ngay lúc này, cửa phòng bỗng bị đá văng, có mấy người xông vào.

“Con mẹ nó, cô dám liên lạc báo chí!” Kim Chi ném thứ trong tay về phía Tang Dĩ An.



Tang Dĩ An choáng váng, muốn nhanh chóng chạy đi, có người còn nhanh hơn cô, phủ áo khoác vừa dày vừa nặng lên đầu cô.

Cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bị người ta đẩy, trán đυ.ng vào tường, nhưng không đau, vừa đυ.ng vào tường, bả vai liền được nâng.

Tang Dĩ An hoa mắt, lúc này mới phát giác trên trán có một bàn tay, cho nên vừa rồi không đυ.ng đau?

Là ai vào? Cảnh sát?

Tang Dĩ An sợ hãi dựa vào tường, mặc dù bị áo khoác che phủ mắt, nhưng cơ thể buông lỏng, cô nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, nước mắt rơi không ngừng được.

“Đừng khóc, không sao rồi.”

Có người vỗ nhẹ đầu cô, giọng trầm thấp từ tính, đối với Tang Dĩ An, tràn đầy cảm giác an toàn.

Chỉ một thoáng, nước mắt lại rơi nhiều hơn, cô dùng áo bụm mặt, nhỏ giọng khóc.

Trong mắt Thẩm Vu Nghị thoáng qua đau lòng, yên lặng đứng bên cô, nghe cô dần hòa hoãn tiếng khóc, cảm nhận được hơi thở bình ổn của cô.

Tang Dĩ An thấy mình đã tốt hơn nhiều, định kéo áo xuống, cổ tay liền bị giữ lại.

“Chờ lát nữa.”

Cách lớp áo, Tang Dĩ An nghe được giọng trầm ổn hữu lực, mang theo chút thành thục đau lòng.

“Không sao chứ?” Người kia hỏi, giọng hơi quen tai.

Tang Dĩ An nghĩ tới bộ dạng mất mặt của mình, vội lắc đầu: “Không sao không sao, cảm ơn chú.” Nói xong lại bổ sung thêm: “Cảm ơn chú cảnh sát.”

Cô sờ áo, trên áo có mùi thuốc lát, vảo trước mặt ướt một mảng lớn.

Tang Dĩ An xấu hổ, cô rất ít khi khóc trước mặt người khác.

Cô nhìn dưới đất, bên chân cô có một đôi giày da, còn có thể nhìn thấy gấu quần âu phục, cảnh sát hiện nay đều ăn mặc như vậy?

Nhưng mà, tại sao cảnh sát bỗng dưng xuất hiện? Còn kịp thời như vậy?

“Buông tôi ra! Các người là người cục nào! Gan chó lớn thế!” Kim Chinh gầm thét.



Thẩm Vu Nghị nhìn ông ta, Kim Chinh run lên, bị dọa sợ không phát ra được âm thanh nào, chân mềm nhũn đứng không vững.

“Cậu…cậu là ai? Cậu biết tôi là ai không! Còn không mau thả tôi ra!”

“Ông không xứng biết tôi là ai.” Thẩm Vu Nghị lạnh giọng nói, khí lạnh quanh người.

Thẩm Vu Nghị cho cảnh sát một ánh mắt: “Áp giải cho kỹ, tối tôi sẽ đến một chuyến.”

“Không thành vấn đề! Lần này may mà Tam ca hỗ trợ!”

Vị cảnh sát kia nhìn Tang Dĩ An: “Cô gái này, mời cô về đồn cảnh sát cùng chúng tôi.”

Tang Dĩ An lật đật kéo áo xuống, vội nói: “Tôi? Tôi không cùng phe với ông ta! Tôi không biết mấy chuyện đó, các người bắt tôi làm gì?”

“Không phải muốn bắt cô, chỉ lập biên bản mà thôi, đừng khẩn trương đừng sợ! Chú cảnh sát đều rất hòa ái.”

Nói vậy, Tang Dĩ An vẫn hơi sợ hãi, cô có chút bản lĩnh võ thuật, nhưng là lần đầu tiên vào cục.

Rít!

Bên cạnh truyền tới tiếng bật lửa, tiếp đó có mùi thuốc lá bay đến.

“Người này tôi thẩm vấn, các cậu về báo cáo đi.”

Tang Dĩ An cảm kích quay đầu, vừa nhìn thấy mặt anh, nhất thời kinh ngạc không thôi: “Là chú! Thẩm, Thẩm…”

Thẩm gì?

Đây chính là ông chú cô mượn mặt chụp hình lần trước!

Nghĩ tới dáng vẻ mất mặt vừa rồi, Tang Dĩ An thấy trong lòng chạy qua vạn con đầu dê.

Thẩm Vu Nghị nhìn cô, hít thuốc lát, ánh mắt híp lại, đang chờ cô nói tên mình.

Tang Dĩ An bế tắc, yếu ớt nói: “Chú Thẩm…”