Ông Xã Cưng Chiều Cô Vợ Khó Tính

7.4/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Có thể mình viết còn non nớt, vì mình là dân nghiệp dư nên tình tiết bộ này phải nói là khá nhanh. Hiện mình đang edit chỉnh sửa lại bộ này. Có sai sót nhiều mong mọi người đọc rồi cho nhận xét, góp ý …
Xem Thêm

Chương 4
-"Mẹ ơi, chú biếи ŧɦái này là ai vậy?"

Cô giật mình nhìn Đường Tiêu đang nắm lấy tay mình, bất giác cô đứng chắn trước mặt thằng bé như để bảo vệ cho con khỏi thú dữ. Anh nhìn sang phía Tiểu Tiêu, nhíu mày

-"Thằng bé này là..."

-"Nó..."

Cô chưa kịp trả lời xong thì từ trong xe truyền đến một giọng nói chen ngang lời cô kèm theo đó là một thân hình tuấn tú bước xuống

-"Nó là con của tôi và Ngọc Nhi"

Ánh mắt sắc lạnh của anh xuyên thẳng vào người đàn ông vừa bước xuống xe, không ngờ sang bên đó cô còn kiếm được một thằng trai bao như thế này ư?

Tay anh nắm chặt lại hằn lên những đường gân xanh, anh gằn giọng

-"Uyển Hy, đây..."

-"Tôi là Ngọc Nhi!"

Vốn định hỏi cô người đàn ông này là ai nhưng lại bị cô cắt lời, Uyển Hy tức giận nắm tay Tiểu Tiêu đi vào trong nhà, để lại anh ở đó nhìn người ta như muốn ăn tươi nuốt sống

-"Mày là ai?"

-"Khang Duật!"

-"Tao hỏi mày là gì với vợ tao?"

-"Giám đốc!"

Nói rồi Khang Duật thản nhiên đi vào nhà, lúc lướt qua người Dạ Hàn, anh ta nói thầm chỉ hai người nghe thấy

-"Mày nên từ bỏ đi thì hơn"

...

Trong biệt thự...

-"Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho con bé nhà bác bên đó, nó có làm khó gì cháu không?"

-"Dạ không, cô ấy là người chăm sóc cháu mới đúng"

Dạ Hàn nhìn một màn cô cô cháu cháu trước mặt mà chỉ muốn lao vào đấm cho thằng khốn nạn đấy một trận. Thật là giả tạo!

Còn mẹ cô từ khi nhìn thấy đứa cháu ngoại khỏe mạnh, bụ bẫm nhìn thích hết cả mắt. Bà nheo mắt nhìn thằng bé, bỗng thằng bé lơna tiếng ý ới gọi to

-"Ba Duật mẹ Nhi ơi con đói, con muốn ăn"

Chỉ là một câu nói ngây thơ của đứa trẻ 4 tuổi thôi vì đâu lại làm con rể của bà tức giận tới thế? Tức giận đến mức hồ đồ đập tan chai rượu vang trên bàn, rồi dí mảnh thủy tinh vào cổ thằng bé quát lớn

-"Thì ra đây chính là thứ nghiệt chủng của 2 người sao? Không ngờ con người như cô đúng là loại đàn bà chơ trẽn, còn có với nhau một đứa con bên đó nữa? Thế cô coi tôi lầ gì hả? Bây giờ tôi có nên kết thúc cốt nhục này của hai người hay không đây?"

Bà bàng hoàng đến mức như không thể tin vào mắt mình, vội chạy lại lắp bắp

-"Hàn, con bị điên rồi sao? Dừng lại ngay...ta xin con, thả thằng bé ra đi..."

Ngọc Nhi nhìn thấy cảnh đó, vừa lo lắng lại vừa tức giận. Anh ta tính gϊếŧ cả con mình hay sao? Anh ta có còn tính người không thế?

-"Thằng bé không có tội gì cả, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ tôi đây này, anh thả nó ra đi"

Thằng bé khóc ré lên, mỗi lúc một to hơn. Nó sợ hãi, nó nói anh là quỷ dữ, là đồ ác độc, chỉ là một câu nói thôi cớ sao lại làm anh chạnh lòng đến thế?

-"Anh tính gϊếŧ cả con mình hay sao?"

Lúc này Thiếu Duật lên tiếng, nhìn Dạ Hàn mà anh ta cười khỉnh. Nếu đã vậy thì anh sẽ không ngại cho anh ta biết sự thật, Tiểu Tiêu chính là con anh ta

-"Cái gì? Mày đừng nghĩ là lừa được tao nhé? Thằng bé này không thể..."

Rõ ràng là cô đâu có thai với anh? Là năm đó chính bác sĩ đã nói là cô không hề có thai cơ mà? Vậy thằng bé này thì làm sao có thể là con anh được chứ? Nực cười!!

Cô nhìn mảnh thủy tinh đang dí lên cổ con mình mà lòng đau như cắt, con cô có mệnh hệ gì thì làm sao cô sống nổi cơ chứ

Vô lực, mệt mỏi, cô quỳ xuống cầu xin anh

-"Anh tha cho thằng bé đi, nó là con anh...chính là năm đó tôi đã nói dối anh...là tôi mua chuộc bác sĩ, tha cho nó đi, thằng bé là con anh"

Nước mắt cô chảy dài trên gò má gầy gò, rơi lã chã xuống đất. Nếu biết cơ sự như thế này thì lúc đó cô không nên nói dối anh, phải không?

...

Căn biệt thự giờ đây im lặng đến đáng sợ... cô bó gối ngồi trong góc phòng gục mặt xuống khóc nức nở...

Dạ Hàn bỏ về, như không thể tin được lời nói của cô lúc đó là thật. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi, còn thằng bé đó, anh sẽ từ từ tiếp nhận

Một cánh tay bỗng được đặt lên vai cô, kèm theo là một giọng nói chân thành

-"Hắn ta không yêu em đâu, cho anh một cơ hội, có được không?"

-"Giám đốc, cảm ơn anh đã đi cùng tôi đến thăm mẹ tôi. Cảm ơn anh nhưng bây giờ anh có thể về rồi"

-"Em đuổi tôi?"

-"..."

Bỗng nhiên anh tiến lại gần cô, bắt cô đứng dậy nhìn thẳng vào mắt anh. Bàn tay anh ôm eo cô định cúi xuống hôn lên xương quai xanh tròn trịa

-"Giám đốc, xin anh có lòng tự trọng!"

Bàn tay anh nắm chặt lại, chẳng lẽ cô không thể cho anh một cơ hội? Anh cũng có thể làm cha của Tiểu Tiêu cơ mà?

-"Đêm nay hãy là của anh, chỉ cần qua đêm nay thôi, anh sẽ không làm phiền em nữa, được không?"

_________

Bình Luận (1)

  1. user
    [email protected] (4 năm trước) Trả Lời

    Tựa đề câu truyện ko liên quan gì đến cốt truyện. Diễn biến quá nhanh, khiến người đọc ko kịp hình dung. Nói chung là truyện còn quá nhạt

Thêm Bình Luận