Chương 15

Chương 15: Đồng nhân cao H

【 Hạ tướng quân X Bách tù nhân, tiểu bạch thỏ bị hạ xuân dược dâʍ đãиɠ tự an ủi hướng Hạ tướng quân cấm dục cầu hoan】

Thời điểm Hạ Thần Diệp dẫn đầu hàng vạn tướng sĩ đuổi gϊếŧ đến doanh trại của quân địch, bên trong đám binh tướng cầm đầu hoang da^ʍ vô độ đang đùa bỡn một người nam nhân.

Toàn bộ doanh trại của quân giặc bị đội quân của Hạ tướng quân phá hủy trong giây lát, bọn lính bên trong ý đồ phản kháng trong nháy mắt đã bị chém tận gϊếŧ tuyệt, thoáng chốc máu chảy thành sông, chỉ còn lại duy nhất tên Thống soái (*) đang trốn sau tấm màn che, cả người run bần bật ôm một nam tử còn hôn mê.

(*) Võ quan cao cấp chỉ huy toàn bộ quân đội.

Hạ Thần Diệp đứng trước mặt gã, một thân áo giáp sắt đen nhánh chói sáng, sau lưng là áo choàng đỏ tươi, dáng người cao lớn cường tráng hoàn mỹ như tranh vẽ, trong tay cầm một thanh đại đao màu bạc, mặt nạ đen che khuất xương cằm lạnh lùng, chỉ nhìn được một nửa khuôn mặt, như chỉ nhiêu đó thôi cũng là đủ làm người kinh diễm, tên Thống soái nhìn vào cặp mắt ngọc bích sâu thẳm trước mặt, gã tự động ý thức được đại nạn của mình đã đến.

Đây chính là Tử Thần mắt xanh khiến người nghe danh đã sợ vỡ mật trong truyền thuyết, Hạ tướng quân của hoàng thất dẫn đầu hàng vạn quân lính bách chiến bách thắng, đi đến đâu đều để lại vong hồn quân thù cùng máu đổ đến đó.

Hạ Thần Diệp vung lên đại đao, trong nháy mắt trên không trung liền xuất hiện một cái đầu mở mắt, máu tươi phun lên thân hình nhỏ xinh của nam tử trong lòng ngực của tên thống soái kia.

Ngay khoảnh khoắc này, toàn bộ thế lực quân địch đều bị diệt trừ tận gốc.

Hạ Thần Diệp vỗn dĩ nên rút quân thế mà vẫn chưa có dấu hiệu rời đi, binh lính dưới trướng đang chờ lệnh, song nhìn theo tầm mắt của tướng quân nhà bọ họ, lại thấy một hình ảnh làm chúng nhân mặt đỏ tim đập.

Bên cạnh thi thể mất đầu là một nam tử dáng người mảnh khảnh không một mảnh vải che thân đang nằm hôn mê, làn da y trắng nõn, dung nhan thập phần thanh thuần đáng yêu, mông ngực cùng khuôn mặt phiếm hồng đỏ ửng, ngực nhỏ phập phồng lên xuống, tim đập mạnh, hơi thở cũng đã mất kiểm soát, cặp chân dài trắng nõn kia khó nhịn kẹp chặt cọ tới cọ lui, đồi mông tròn mọng nước như quả đào chín nhếch cao vặn vẹo, hậu huyệt bại lộ giữa không khí tràn ra một dòng chất lỏng trong suốt, tiểu nhục động phấn nộn đang hấp hối đóng mở liên hồi.....

Cho dù đây là một nam nhân, bọn lính vẫn xem đến chảy nước miếng, lúc này Hạ Thần Diệp giật mạnh áo choàng xuống, đem nam tử bị hạ dược bọc lại kín mít, ôm người mang đi.

Binh lính nhìn nhau ngầm hiểu, cực phẩm như thế này, là nam nhân đều sẽ không để y ở chỗ này chờ chết.

Hạ Thần Diệp ôm nam tử lên ngựa, chạy thẳng một đường về doanh trại.

Bách Hành Chi mơ hồ cảm nhận được bản thân đang nằm trong một khuôn ngực rắn chắc, tiếp tới là một trận xóc nảy, y bị đặt nằm xuống, cả người truyền đến xúc cảm mềm mại, có vẻ như là thảm lông.

Người kia mang y trở về đã đi ngoài xử lý công chuyện, Bách Hành Chi mê mang mở lớn đôi mắt ướŧ áŧ, trong cổ họng phá ra vài tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.

Là ai...... đã cứu y?

Bách Hành Chi lâm vào du͙© vọиɠ thân thể nóng như lửa còn cố sức nghĩ ngợi, c̠úc̠ Ꮒσα ngứa ngáy cơ khát không ngừng mấp máy cái miệng nhỏ phân bố dịch thể, y quấn thảm lông kẹp chặt dưới thân, gò má kề sát thảm, mông nhếch cao, vươn hai tay dùng hai ngón vạch ra nhục động đói khát, hy vọng chúng nó đừng dính lại với nhau, như vậy mới giảm bớt cái ngứa.

"Ô ưʍ..... Ha a...... Khó chịu quá........"

Nhưng mà không hề có tác dụng, không khí lạnh lẽo thổi quét qua thành vách chỉ làm nhục huyệt càng thêm dục hỏa đốt người, một tay y lần xuống tuốt lộng tiểu gậy thịt, một tay nhịn không được vươn ra phía sau duỗi ra hai ngón tay dài mảnh khảnh cắm vào da^ʍ huyệt cứ liên tục chảy nước, mỗi lần ngón tay rút ra mang theo từng đạo dịch thủy nhớp nháp, vách thịt non mịn còn quyến luyến bám vào đầu ngón tay không cho nó rời đi.

"Ha ha. . . A a! A ưm! Ha ha! !" Dần dần y tăng nhanh tốc độ đưa đẩy ngón tay, c̠úc̠ Ꮒσα vang lên nhóp nhép tiếng nước, huyệt động ban đầu hồng nhạt bị y chơi đến biến thành đỏ rục dâʍ đãиɠ, y lật người lại, hai chân dạng sang hai bên, một tay vẫn vuốt ve an ủi chym nhỏ, mà bàn tay còn lại đã tăng thành ba ngón tay điên cuồng thọc vào rút ra!

"A a!! A ân!! Hảo bổng!!! Ân a a a a a!!" Mỹ nhân thanh thuần sắc mặt ửng hồng, chìm đắm vào kɧoáı ©ảʍ ngoe nguậy cái đầu lãng kêu, ngón tay phụt phụt bên tròn huyệt nhỏ quét qua thịt non mẫn cảm, thắt lưng mềm mại theo từng đợt cắm thọc uốn éo vặn vẹo như một con da^ʍ xà.

Thế nhưng ngón tay chung quy vẫn là ngón tay, không thể nào cắm được đến chỗ tận cùng, Bách Hành Chi chảy nước mắt bò dậy, muốn tìm cái gì đó càng thô dài càng tốt, trên mặt bàn cách đó không xa để hàng loạt bút lông, y nhũn chân với lấy tất cả, trở lại trên giường, dàn ra mười mấy cây bút lông kích cỡ khác nhau.

Y đỏ mặt cắm vào phần cán của một cây bút lông, nhưng vẫn không bớt ngứa, y lại thêm một cây, rồi lại một cây nữa, mãi đến khi cảm thấy tiểu huyệt đã bị nhét tràn đầy, tổng cộng đã cắm vào bảy cây bút lông thon dài.

"Ha...... Ha a......" Bách Hành Chi khẽ nhếch miệng, nước miếng tích táp rớt xuống mặt thảm, y dẩu mông, nhục động gắt gao hút lấy bảy phần đầu bút lông, y đã rất lâu vẫn chưa được ăn cho nên động tác kịch liệt vừa rồi làm y choáng váng mặt mày, Bách Hành Chi mất hết sức lực ngã nằm trên giường, nửa người trên đều áp xuống giường không thể cử động, chỉ có nửa người dưới vẫn còn nhổng cao hai quả đào đầy thịt tao lãng, nhục động vẫn cố chấp phun ra nuốt vào bút lông, hy vọng chúng nó có thể chạm tới chỗ ngứa.

Khi Hạ tướng quân quay về lều thì nhìn thấy một hình ảnh dâʍ ɖu͙© cùng cực làm người phun máu mũi.

Hắn xoay người đi ra ngoài phân phó không được để bất luận ai tiến vào, sau đó buông rèm, tức khắc trong lều chỉ còn mỗi Bách Hành Chi và Hạ tướng quân.

"Ưm a...... A a......" Bách Hành Chi nhìn thấy có người tiến vào, theo bản năng trốn vào thảm, cả người cuộn tròn, Hạ Thần Diệp chỉ thấy một cục nhỏ đang run rẩy kịch liệt.

Hạ Thần Diệp cởi tấm áo giáp nặng nề trên người ra, gỡ xuống mặt nạ bảo hộ, lộ ra một khuôn mặt vô cùng anh tuấn.

Từ cái nhìn đầu tiên hắn đã cảm nhận người này khiến hắn vô phương cứu chữa, trái tim hơn hai mươn năm qua, đây là lần đầu như mất không chế mà đập loạn xạ, hận không thể ngay lập tức mang y đi, giữ y làm của riêng, không cho phép bất luận kẻ nào dám có ý da^ʍ đối với thân thể y.

Hạ Thần Diệp vươn tay chạm nhẹ vào cục lông trên giường, thế nhưng Bách Hành Chi cảm giác được có người chạm vào liền liều mạng lùi về sau, bút lông cắm trong mông bị mυ"ŧ đến gắt gao cọ vào thành vách, y trốn trong thảm vừa sợ vừa thẹn, chỉ có tiểu huyệt vẫn như cũ mà điên cuồng chảy nước.

"Ta sẽ không làm hại em," Hạ Thần Diệp ngồi ở bên cạnh, giọng điệu ôn nhu đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, "Những kẻ hãm hại em đều bị ta gϊếŧ hết, em an toàn."

Cục nhỏ trốn trong thảm dần dần mới hết run rẩy, Hạ Thần Diệp sợ y ngạt thở, bàn tay to mạnh mẽ kéo tấm thảm lôi tiểu bạch thỏ đang co tròn thành một cục ra ngoài.

Bách Hành Chi bị ngộp đỏ bừng mặt, đôi mắt xinh đẹp ướŧ áŧ đáng thương, nước mắt làm ướt hàng mi cong dài, mái đầu nâu nhạt lộn xộn buông xõa, y hoảng loạn nhìn Hạ Thần Diệp, hoang mang không biết nên làm gì bây giờ.

Người này là...... là ân nhân sao? Bách Hành Chi sợ hãi nghĩ.

Mà Hạ Thần Diệp đã lỡ sa vào đôi mắt xinh đẹp này đến đắm đuối, hắn bình tĩnh nhìn hồi lâu, nhìn đến tiểu Bách thỏ xấu hổ muốn trốn, Hạ Thần Diệp mới chậm rãi nhích lại gần mặt Bách Hành Chi, hơi thở nóng hổi của cả hai phả lên mặt đối phương, giọng nói từ tính trầm thấp hỏi: "Ta họ Hạ, kêu Thần Diệp, là tướng quân nơi đây, còn em?"

Trái tim không hiểu được đập bang bang mãnh liệt, y nuốt một ngụm nước miếng, đáp lời: "Họ....Họ Bách, kêu Hành Chi....."

Dáng vẻ ôn nhu lúc này của Hạ Thần Diệp nếu bị đám thuộc hạ nhìn thấy phỏng chừng sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc, mẹ nó khẳng định đây không phải là tướng quân ma quỷ của bọn họ đâu, chỉ thấy Hạ Thần Diệp nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa đầu tóc mềm của Bách Hành Chi, như đang trấn an y, thấp giọng nói:

"Từ đây về sau em sẽ thực an toàn."

Bởi vì ta sẽ dùng hết năng lực của mình để bảo hộ em. Tình cảm trong lòng ngay cả Hạ Thần Diệp hắn cũng không thể hiểu nổi, 27 năm sống trên đời, chưa bao giờ xuất hiện loại cảm xúc muốn chiếm hữu một người đến thế này.

Bách Hành Chi đỏ mặt gật đầu, chóp mũi hai người cọ xát lẫn nhau, nhất thời khiến cả người Bách Hành Chi mềm nhũn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, y trước giờ đều ghét bỏ những tên nam nhân kia đυ.ng chạm, nhưng khi Hạ tiên sinh đυ.ng vào, y một chút cũng không thấy chán ghét.

Hơn nữa, hơn nữa còn rất thích...... Bách Hành Chi cũng bị đôi mắt lục bích hấp dẫn đến mê muội, Hạ Thần Diệp chớp mắt, trong mắt Bách Hành Chi, đôi con ngươi thanh lãnh như phát sáng rực rỡ, lấp lánh ánh phỉ thuý (*), Hạ Thần Diệp cúi người nhẹ nhàng hôn lấy Bách Hành Chi vẫn còn đang khϊếp sợ, môi hai người chỉ là vừa chạm nhẹ một cái, Hạ Thần Diệp liền ngẩng đầu lên.

(*) Còn gọi là Ngọc phỉ thúy (Ngọc Jadeite Jade) có màu sắc xanh biếc hoặc màu đỏ. Trong truyện mắt của Hạ Thần Diệp là xanh ngọc bích nha.

Mà khϊếp sợ nhất chính là Bách Hành Chi, chỉ với một nụ hôn mà đã khiến y siết chặt da^ʍ huyệt, hai chân gắt gao xoắn vào nhau, tiểu phân thân bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, mất khống chế đạt cao trào!

"A....... A ưm!!!" Bách Hành Chi bất chợt nhắm chặt mắt ngực ưỡn cao, Hạ Thần Diệp kéo ra thảm lông, ngay lập tức nhìn thấy phần khăn lót giường dưới mông Bách Hành Chi đều đã ướt nhẹp, mà phía trước tiểu phân thân là một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

"Xin, xin lỗi......" Bách Hành Chi kinh hoàng muốn lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙, "Làm bẩn giường của Hạ tướng quân....... Thực xin lỗi......."

Ánh mắt Hạ Thần Diệp ngày càng âm trầm, con ngươi ngọc bích nhiễm đầy du͙© vọиɠ, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn bộc bạch hết tâm tư, bàn tay niết lấy cằm nhỏ của Bách Hành Chi, ngữ khí dịu dàng thủ thỉ:

"Từ giờ trở đi, trở thành người của ta, được không?"

Mặt Bách Hành Chi nghệch ra, vị Tướng quân tài ba, một đại nhân vật nắm giữ toàn bộ quân đội vương triều, tại sao, làm sao có khả năng coi trọng một tên dân đen như y thiếu chút nữa đã bị luân gian, hơn nữa còn là một nam nhân.....

Bách Hành Chi sợ hãi siết chặt thảm lông, thấp hèn cúi đầu đến tận ngực.

"Hạ, Hạ tướng quân đừng nói đùa.... Loại người như Hành Chi không xứng..... không xứng với ngài......"

Nét mặt Hạ Thần Diệp nhìn không rõ cảm xúc, chỉ là vẫn luôn nhìn chằm chằm Bách Hành Chi, thanh âm trầm thấp từ tính luẩn quẩn bên tai y: "Nếu ta nhất định muốn như vậy thì sao?"

Bách Hành Chi ngẩng đầu, người này đối xử với y vô cùng ôn nhu, khác biệt hoàn toàn so với những người y từng tiếp xúc, hơn nữa, nếu không gặp nam nhân, y có khả năng đã mất mạng, bị những tên ác ôn kia "đùa bỡn" đến chết.

Trong lòng Bách Hành Chi rối bời, sau một lúc lâu, y vươn cánh tay run rẩy túm lấy một góc hắc y của Hạ Thần Diệp, lấy hết can đảm đối diện cùng hắn, ánh mắt xinh đẹp lộ rõ vẻ sợ hãi nhưng xen lẫn tình cảm kiên định, y nói với hắn:

"Vậy thì Hành Chi........ đồng, đồng ý......"

Ngay lập tức Hạ Thần Diệp nhào lên giường, dùng môi ngăn chặn lại miệng nhỏ của Bách Hành Chi, hai đầu lưỡi lung tung quấn lấy nhau không dời, Hạ Thần Diệp hôn bá đạo muốn hút luôn sinh mệnh, Bách Hành Chi chỉ cảm thấy bản thân sắp bị ăn luôn rồi......

Đám quân lính canh giữ bên ngoài mồ hôi chảy đầy trán, "chú gà" trong đũng quần không nghe tiếng lòng mà dựng thắng đứng......

Xem ra bọn họ sau này phải gọi tiểu bạch thỏ mê người kia là Hạ phu nhân rồi.......

Trong lều trại ngập tràn thanh âm côn ŧᏂịŧ đưa đẩy bạch bạch bạch, Bách Hành Chi bị ấn trên giường banh rộng nhục động thừa nhận từng cú va chạm uy mãnh của nam nhân nhà y, Hạ Thần Diệp đem nguyên căn thọc vào rút ra không biết bao nhiêu lần, mà mỗi lần rút ra đều mang theo thịt non phấn hồng dính nhớp tao thủy, địa phương giao hợp đầm đìa da^ʍ nước!

"A! A a Hạ tướng quân...... Tướng quân thật lớn, to quá ân a! A a a!!!" Bách Hành Chi khóc đến độ không ra tiếng, thân thể bị ȶᏂασ đến run lẩy bẩy, lần đầu tiên bị khai bao lại gặp ngay một cây gậy thịt hàng khủng, nếu không phải y đã tự mình khuếch trương trước thì hiện tại phỏng chừng tiểu huyệt đã chảy máu.

Hạ Thần Diệp không ngừng cuồng thúc côn ŧᏂịŧ lớn vào trong da^ʍ huyệt ngập nước, lần đầu tiên của lão xử nam hắn lại gặp được bé tao hóa câu nhân đến như vậy, đầu óc của hắn trước kia chỉ toàn nghĩ đến việc chém gϊếŧ mà hiện tại chỉ còn một suy nghĩ duy nhất muốn chơi hỏng con thỏ khóc chít chít! TᏂασ đến khi nào trong đầu y toàn là Hạ Thần Diệp hắn!

"A a a! Tướng quân ân ha a a a a!! A a!!!"

"Tướng quân! Không được!! Tư thế này...... Ân ha không được mà!! Ân a a a a!!"

"Ưm ân........ A ân tướng quân, tướng quân ôm Hành Chi một cái, Hành Chi sắp......

"A a a Hành Chi muốn bắn, muốn bắn!!!!!!"

Doanh trại của Hạ Đại tướng quân, một đêm xuân sắc vô biên, đám binh lính đứng ngoài canh gác từ thưởng thức đến chết lặng.

Nửa năm sau khi chiến tranh kết thúc, các cô nương danh gia vọng tộc đều mơ ước được gả cho Hạ Thần Diệp, nhưng không ngờ Hạ Thần Diệp lại làm một chuyện khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt -- hắn đánh trống khua chiêng, cưới hỏi đàng hoàng rước về nhà một nam tử tuấn tú xinh đẹp.Ông Xã Của Tôi Quá Mức Ngọc Phỉ Thúy (Nguồn: google)

Hết chương 15.

Tác giả cua khét vd =)))))) Đổi gió chút nha =)))))