"Diệp Băng Hy vào phỏng vấn."
Tiếng của nhân viên phỏng vấn phát qua loa.
Diệp Băng Hy nhanh chóng đứng lên bước vào phòng.
"Làm tốt nhé!" Dương Tú vỗ vỗ vào tay Diệp Băng Hy động viên.
"Cám ơn chị." Diệp Băng Hy nở một nụ cười rồi bước vào trong.
Người phỏng vấn hôm nay là Hà Linh Chi-Giám đốc nhân sự,đồng thời cũng là người tình tin đồn của Tiêu Phong, cùng với trưởng phòng Trương và trưởng phòng Hoàng.
"Không ngờ cô còn trẻ mà năng lực lại xuất sắc đến vậy."Trưởng phòng Trương sau khi xem xong sơ yếu lí lịch của cô thì không khỏi thán phục.
"Cũng bình thường thôi ạ,Tôi cảm thấy mình vẫn còn phải trau dồi thêm nhiều.Hi vọng quý công ti có thể cho tôi một cơ hội được cống hiến và trau dồi thêm kinh nghiệm."
"Cô là người Mĩ?" Hà Linh Chi hỏi cô.
"Đúng vậy.Tôi là người Mĩ gốc Việt."
"Vậy cô sống ở Việt Nam hay ở Mĩ?"
"Tôi sống ở Mĩ từ nhỏ và đây là lần đầu tôi tới Việt Nam."
"Tôi khá bất ngờ đấy.Không ngờ tiếng Việt của cô lại tốt như vậy,nếu cô không nói tôi cũng không biết cô không phải người Việt đâu." Trưởng phòng Hoàng trầm trồ.
"Tôi rất thích tiếng Việt nên đã theo học chuyên ngành tiếng Việt từ nhỏ.Hơn nữa bố mẹ tôi đều là người Việt,gia đình tôi luôn sử dụng tiếng Việt khi ở nhà." Diệp Băng Hy trả lời.
"Được rồi.Vậy giờ tôi sẽ hỏi cô một vài câu chuyên ngành để xem xét năng lực của cô." Hà Linh Chi nghiêm túc nói.
"....."
Diệp Băng Hy bước ra khỏi phòng phỏng vấn. Cuộc phỏng vấn xem như cũng suôn sẻ,bắt đầu từ ngày mai cô sẽ trở thành nhân viên thực tập của công ti. Sau 3 tháng nếu biểu hiện tốt sẽ trở thành nhân viên chính thức.
"Sao rồi? Chắc là vượt qua chứ?"- Dương Tú thấy cô bước ra liền đi tới hỏi han.
"Cũng ổn chị ạ. Chị cũng cố gắng lên nhé,em tin chị sẽ làm được.Thôi em về trước nhé!".
"Vậy là tốt rồi. Hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội làm chung. Em về nghỉ ngơi đi."
Diệp Băng Hy vẫy tay chào Dương Tú,rồi xuống gara lấy xe.
Nhưng thật không may thay,chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Diệp Băng Hy vừa xuống đến nơi thì bắt gặp Tiêu Phong đang đứng trước xe cô.
"Anh ta là đỉa sao mà bám mình dai dữ vậy trời! Một ngày mà đυ.ng mặt hai lần. Haizzz"-Diệp Băng Hy lẩm bẩm.
"Anh tính trộm xe tôi hay gì mà đứng nhìn nãy giờ vậy??? ". Diệp Băng Hy vừa nói vừa tiến thẳng tới chỗ chiếc xe.
"Tôi còn đang hoài nghi không ngờ lại đúng là cô.Cô làm gì ở đây?".
"Việc gì tôi phải báo cáo với anh? Anh tưởng đây là công ti nhà anh thì anh có quyền chắc? Tránh ra để tôi còn về!".Diệp Băng Hy nói chuyện không chút kiêng nể.
"Cô còn biết đây là công ti nhà tôi sao? Được thôi.Nếu cô không nói tôi sẽ gọi bảo vệ."
"Anh thích thì cứ gọi. Dù sao tôi cũng không làm gì bất chính sao phải sợ." Diệp Băng Hy quay mặt đi đầy thách thức.
" Cô tưởng cô không nói thì tôi không biết sao? Cô sai rồi. Thứ nhất, cô không phải nhân viên công ti vì tôi chưa từng gặp cô và cô cũng không có thẻ nhân viên. Thứ hai, cô cũng không phải đối tác vì hôm nay công ti tôi không hẹn gặp đối tác.Thứ ba, cô không phải người nhà của tôi. Thứ tư,cô vào đây một cách hợp pháp. Kết luận,cô chính là người đến phỏng vấn trong đợt bổ sung nhân sự lần này của công ti. Tôi nói đúng chứ,Diệp tiểu thư?" Tiêu Phong nói bằng giọng đầy đắc ý.
" Đúng vậy thì đã sao? Giờ anh có thể tránh ra được rồi đấy!" Diệp Băng Hy sắp mất hết kiên nhẫn với con người này rồi.
"Có lẽ cô đã quên mất một việc giờ cô đã là người giúp việc của tôi. Cô không nghĩ mình nên đưa tôi về nhà sao?"
"Anh có chân,có xe sao không tự về. Xin lỗi ,xe tôi chở người,không chở động vật.Mời anh nhường đường."
"Cô dám nói tôi như vậy! Được lắm ! Đã vậy cô đừng trách tôi không cảnh cáo trước."
"Sao? Anh tính xịt lốp xe, dính kẹo cao su hay vẽ bậy lên xe tôi. Nói luôn đi để tôi còn gọi thợ sửa chữa."
"Sao cô lại nghĩ ai cũng giải quyết vấn đề một cách trẻ con như cô nhỉ? Theo tôi thấy thì khoản nợ 500 triệu có lẽ là không nên để lâu,tôi thấy thái độ của cô như vậy chắc cũng không làm việc cho tôi được đâu.Chi bằng để tôi gọi cho luật sư thì hơn"
"Anh có thể trơ trẽn hơn không?" Diệp Băng Hy không ngờ anh ta lại có thể mặt dày đến vậy.