Chương 3
Edit: Tiểu Hách
Ps: chữ trong (…) có màu là lời của thụ, chữ màu xám là chú thích của mình
Ông xã nhà tôi, anh ta đã thay lòng.
Lần này là thật sự!
Không phải anh ta đã thường xuyên (hai ba lần) lên mạng xem đồ dùng trẻ em, còn có xem sách nuôi dạy trẻ sơ sinh sao?
Lần trước để cho anh ta lấp liếʍ qua ải, do tôi chú ý đến chuyện anh ta là cô nhi và chuyện tôi là con trai, không thể sinh và hư thai. Vì thế đã bỏ quên chuyện anh ta thật sự thay lòng đổi dạ.
Lực chú ý mất tập trung vì tôi bị dụ dỗ ăn cơm, tắm rửa, sau đó là say đắm ân ái với ông xã, xong rồi mệt mỏi ngủ như chết.
Sáng hôm sau thức giấc tôi đấm ngực giậm chân, hối tiếc không thôi. Thế nhưng ý nghĩ ông xã nhà tôi thay lòng vào lúc này càng thêm kiên định.
Bạn nghĩ đi, trên ti vi đều diễn ra như vậy mà. Ông xã ở bên ngoài… nɠɵạı ŧìиɧ, thế là liền mua cho bà xã túi xách quần áo để lấy lòng vợ.
Cái này gọi là làm cố tả hữu nhi ngôn tha!
Cố tả hữu nhi ngôn tha: nguyên văn “Vương cố tả hữu nhi ngôn tha” – Vua nhìn tả hữu mà nói qua chuyện khác. Ý chỉ vô thoại đối đáp, có ý định tránh né chủ đề, dùng chuyện khác nói lấp liếʍ cho qua.
Ý nói là ông xã muốn chăm sóc hai người gọi là Tiểu Tả Tiểu Hữu sau đó nói sang một chuyện khác. Cái này gọi là làm dời đi lực chú ý.
Câu này thật sự mình cũng không hiểu lắm, có thể do Tô Tô là “cái thiên tài” nên không hiểu lắm về nghĩa của cái câu Cố tả hữu… ẻm tự suy diễn ra theo ý của mặt chữ, là có hai nhân vật Tiểu Tả Tiểu Hữu.
Còn không, là do Tô Tô liên tưởng đến hai nhân vật Tiểu Tả Tiểu Hữu trong bộ phim hoạt hình “Miêu Miêu và Cẩu Cẩu”, tiểu Tả là mèo đen, Tiểu Hữu là con chó vàng.
Ông xã nɠɵạı ŧìиɧ sẽ dời đi lực chú ý của bà xã, hơn nữa đối với bà xã sẽ có cảm giác áy náy.
Cho nên mới phải đối đãi tốt với bà xã.
Nhưng mà, tại sao ông xã không mua quà vặt, gà vàng nhỏ, không cho tôi lên mạng để lấy lòng tôi chứ?
Tức giận!! (◣д◢)
Tôi nhất định sẽ bỏ anh ta! ()
Ơ? Bạn nói nếu không tốt với tôi, không có áy náy với tôi, không mua cho tôi gà vàng nhỏ, mua quà vặt, chuyện này đã nói lên anh ta không có đổi tâm?
Bạn thấy bạn khờ chưa. ()
Chưa thấy trước đây ông xã nói chuyện ân ái với tôi à?
Ông xã, ba, mẹ và bé cá khô nói: chuyện ân ái là người rất rất yêu nhau mới có thể làm.
Ông xã nói người “bị ấy ấy” là bởi vì “người ấy ấy” cậu ta rất thương cậu ta.
Đêm hôm đó số lần ông xã ấy ấy so với lần trước, lần trước đó lần trước nữa… Có lẽ nhiều hơn một lần.
Nói cũng thật nhiệt tình hơn so với lúc trước.
Tôi bụm mặt ngượng ngùng nghĩ.
Đây là dự báo ông xã thay lòng đổi dạ!
Anh ta nhiệt tình hơn so với ngày thường, yêu tôi hơn so với ngày thường, điều này nói rõ anh ta áy náy đối với tôi!
Có độ chứng cứ hùng hồn nhưng tôi thực sự đã quên truy cứu chuyện ông xã thay lòng đổi dạ.
Mãi cho đến hôm nay tôi mới nhớ tới, bây giờ đã qua ba ngày rồi.
Hôm nay là thứ bảy, anh ta không giống như trước đây ôm tôi nằm trên giường ngủ nướng, mà sáng sớm đã đi ra ngoài.
Tôi cũng biết anh ta nhất định là thay lòng.
Hừ! Thế nhưng ông xã chắc chắn sẽ không nghĩ tới tôi là cái thiên tài, đã sớm nhìn thấu anh ta.
Lúc anh ta ra cửa, tôi liền vội vàng ăn hết cơm, trên lưng đeo ba lo khủng long nhỏ tôi thích nhất, ôm gối đầu gà vàng nhỏ tôi thích nhất, len lén đi theo.
Thấy ông xã lái xe từ tiểu khu đi ra ngoài, tôi vội vội vàng vàng chạy ra tiểu khu trước anh ta, sau đó chặn một chiếc taxi. Trước tiên ở bên ngoài chờ, đến khi thấy xe ông xã lái ra, tôi nhanh chóng vỗ vỗ tài xế kêu lên: “Chú tài xế, mau mau —— đuổi theo xe trước mặt!”
“Mau mau ——” Tôi không ngừng thúc giục tài xế, nhìn thấy xe ông xã phía trước sắp không nhìn thấy tôi càng thêm sốt ruột. Nhưng xe vẫn chưa bị cắt đứt, tôi nổi nóng. Quay đầu định tranh luận với tài xế.
Ai biết vừa quay đầu lại, liền dọa cho tôi giật cả mình. Chú tài xế bị làm sao mà mắt trợn trắng lên? Không biết có bị co giật không? Tôi nhớ rõ trên ti vi, người bị bệnh tim tái phát thì mắt trợn trắng, bộ dạng không thở được.
Hoàn toàn giống hệt như chú tài xế lúc này.
Tôi sợ đến mức thiếu chút nữa khóc lên: “Chú tài xế, chú không sao chứ? Tôi làm hô hấp nhân tạo cho chú, cho tim chú hồi phục lại —— ”
“Không… Không cần…” Chú tài xế từ chối.
Tôi tức giận, sao chú tài xế không quý trọng bản thân như thế chứ?
“Chú tài xế, chú chớ lo lắng. Tôi làm CPR rất khá nha, số dzách nha” Vì ba và mẹ lo lắng tôi gặp chuyện không may, cho nên rất nhiều cách thức cấp cứu bọn họ đòi hỏi rất nghiêm khắc với tôi.
Tôi cũng từng cứu một đứa bé chết đuối nhờ vào cách cấp cứu CPR rất chuyên nghiệp.
CPR là sự kết hợp của ấn ngực và hô hấp (hô hấp nhân tạo bằng miệng). Hồi sức tim phổi có thể phục hồi lượng máu giàu oxy đến não. Nếu không có oxy, tổn thương não vĩnh viễn hoặc tử vong có thể xảy ra trong vòng chưa đầy 8 phút.
Ngay cả ông xã mà mọi người đã biết, cũng là nhờ vào cách cấp cứu xuất thần nhập hóa của tôi cứu anh ta sống lại, còn nhặt anh ta mang về nhà. Tuy rằng động cơ lúc đầu là vì thói quen của tôi hay nhặt thứ gì đó mang về nhà.
“Thật… không cần. Chỉ cần cậu, buông tay là được!”
Tôi vừa cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện tay của mình túm chặt cà vạt của chú tài xế. Tôi lại càng hoảng sợ, vội vã buông tay. Chú tài xế như sống lại vội vàng thở bằng miệng.
Biết mình làm sai chuyện tôi ngoan ngoãn ngồi khép nép, lại lanh trí mỉm cười với chú ấy. Ba, mẹ, ông xã và bé cá khô có nói: chỉ cần tôi mỉm cười thế này, bọn họ sẽ mềm lòng không nỡ trách mắng tôi.
Quả nhiên, chú tài xế vốn rất tức giận đột nhiên sắc mặt trở nên ôn hòa nhiều hơn. Nhưng mà, ánh mắt của chú ấy cũng đột nhiên trở nên có điểm lạ.
Hình như có chút nguy hiểm, tôi bồn chồn bất an.
Sau đó chú tài xế liền thả mềm thanh âm (ánh mắt của chú ấy lại càng trở nên kỳ quái!), nói với tôi: “Cậu tên là gì?”
Tôi liếc nhìn chú ấy, có chút không vui bĩu môi, ông xã đã sắp không thấy nữa rồi. Im lặng, không vui. Mắt nhìn chằm chằm vào xe ông xã càng ngày càng xa.
Chú tài xế liếc nhìn tôi, lại nhìn xe trước mặt, tiến về phía trước: “Nè, nè, bây giờ tôi lái xe giúp cậu đuổi theo xe phía trước. Cậu có thể nói cho tôi biết tên của cậu được không?”
Tôi vui vẻ, cười híp mắt, ngoan ngoãn nói: “Tô Tô.”
“Tô Tô? Tên dễ thương quá. Và nó rất giống với cậu ” Chú tài xế nói chuyện.
Nhưng tôi không để ý chú ấy, mắt vẫn là nhìn chằm chằm xe ông xã ở đằng trước, thấy tôi như thế, chú tài xế liền hỏi: “Tại sao Tô Tô lại muốn đuổi theo xe phía trước? Người bên trong xe là ai?”
“Người trong xe là ông xã của tôi!” Tôi kiêu ngạo tuyên bố.
Sau đó xe liền trơn trượt, tôi bị đυ.ng đầu. Nhưng mà không trách chú tài xế, bởi vì chú ấy có bệnh.
Chú tài xế ho khan (quả nhiên chú ấy có bệnh), giọng nói rất lạ lùng, biểu cảm rất quái đản nhìn tôi: “Ông xã… cậu?”
Tôi ra sức gật đầu. Đương nhiên là ông xã tôi rồi! Ông xã tôi đẹp zai nhất nhé! (khi đó tôi đều đã quên tôi là muốn làm gì) =>ý là bé đã quên bé đang đi bắt gian chồng bé
Mắt của chú tài xế vô thần, giống như bị đả kích, sau đó lẩm bẩm một câu: “… Lại có chủ…”
Ý gì? Chú tài xế quả nhiên có bệnh.
Tôi giật giật ống tay áo của chú tài xế một cái, chú ấy thắc mắc ngẩng đầu. Tôi nghiêm túc nhìn chú ấy, nghiêm túc chỉ vào chiếc xe đằng trước sắp biến mất.
“Sắp không thấy”
Chú tài xế đột nhiên mỉm cười, lẩm bẩm: “Bỏ đi. Trở thành người bạn nhỏ thân mến đáng yêu là được rồi!”
“Chú ơi ——” Tôi nghiêm túc bất mãn.
“Được rồi được rồi. Giúp cậu đuổi. Rõ là đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng nóng tính quá”
Tôi bĩu môi, tôi nóng tính chỗ nào! Ba, mẹ, ông xã, bé cá khô đều nói tôi dễ dụ nhất.
“Không nóng tính, nói cậu có tí xíu đã bĩu môi!” Chú tài xế lái xe, khẽ cười nói.
Tôi nghe được, nghiêng đầu nhìn gương mặt tươi cười của chú ấy. Đột nhiên liền ngớ ngẩn, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt của chú ấy.
Chú tài xế bị tôi nhìn chằm chằm thì cả người không thoải mái, không ngừng giơ tay lên vuốt mặt mình, lại hỏi: “Tô Tô, trên mặt tôi có gì à? Tô Tô?”
“Tô Tô, có cái gì thì cậu cứ nói nha. Cậu nhìn tôi hoài, tôi hoảng sợ đó!”
Tôi vẫn là không đáp lời, theo dõi chú ấy gắt gao. Sau cùng chú tài xế trở nên bất lực, cũng không để ý tôi.
Tôi nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên lớn tiếng tuyên bố đáp án tôi rút ra được: “Dáng dấp của chú tài xế rất giống ông xã của Tô Tô!”
Chú tài xế như là bị sặc rồi, da mặt cứng đơ thật lâu, sau cùng bất lực than thở: “Tô Tô, cậu là vì chuyện này mới nhìn tôi chằm chằm lâu như vậy?”
Tôi gật đầu.
“Tôi còn tưởng rằng mị lực của tôi phi phàm chứ… Tô Tô cảm thấy dáng dấp của tôi giống ông xã cậu chỗ nào vậy?”
Mắt tôi sáng rực lên một chút, ra dấu: “Ở đây, ở đây. Mũi, mắt còn có lông mày. Điểm quan trọng là cười rộ lên rất giống, gò má bên phải đều có má lúm đồng tiền nha. Dáng dấp chú tài xế và ông xã nhà tôi thật sự rất giống nhau đó!”
Chú tài xế phì cười, cười ha ha: “Nói không chừng ông xã nhà cậu và tôi có lẽ là thân thích đó ——” Chú ấy đột nhiên dừng lại, xe chợt thắng gấp, tôi lại đυ.ng đầu nữa.
Mắt ứa lệ lưng tròng, còn không kịp tìm chỗ đau trên đầu, tôi đã bị chú tài xế nắm một cánh tay. Tôi nhìn sang, thấy bộ dạng rất gấp gáp và mong đợi của chú tài xế.
“Tô Tô, dáng dấp ông xã của cậu rất giống với tôi?”
“Ừm” Tôi gật đầu.
Chú tài xế càng kích động. Hồi lâu, chú ấy từ hộp tỳ tay trong xe lấy ra một khung hình, đó là một tấm ảnh gia đình. Chú ấy chỉ tay vào phía trên một người hỏi tôi: “Giống như cậu ta không?”
Tôi xích lên trước vừa nhìn, lập tức liền trợn to hai mắt: “Giống!” Thật sự giống lắm! Quả thực chính là dáng vẻ của ông xã lúc mười tuổi, nhưng mà ông xã ôn hòa hơn cậu này.
Chú tài xế cực kỳ kích động. Thật lo lắng bệnh tim của chú ấy lại tái phát.
“Tô Tô, ông xã cậu… Là đang ở trong chiếc xe phía trước?”
“Đúng đó!” Tôi gật đầu, đồng tình nhìn chú ấy.
Thật đáng thương, chú tài xế không chỉ có bệnh tim, trí nhớ còn rất kém cỏi. (Tôi đã quên chuyện chú tài xế khó thở là bởi vì tôi đã túm lấy cà vạt của chú ấy)
Chú tài xế tự tin nở nụ cười, giống y như ông xã, nhưng mà chú ấy cười lả lơi quá.
“Tô Tô thân mến, cậu cứ yên tâm đi. Chỉ qua một lát, tôi có thể vượt lên trên trước ông xã nhà cậu!”
Sau đó, chú tài xế liền đạp mạnh cần ga, xe chạy cực nhanh, tốc độ nhanh đến mức giống như đang bay.
Tôi không có sợ, trên thực tế, tôi rất vui vẻ. Tôi thích chơi trò tàu lượn siêu tốc, nhưng mà ông xã và mọi người cứ không chịu cho tôi chơi.
Không nghĩ tới, chú tài xế chính là người tốt bụng. Tôi cười híp mắt.
Nhưng một giây sau thì tôi cười không nổi, bởi vì lúc xe dừng lại, chú tài xế dẫn tôi tìm được ông xã. Khi đó tôi nhìn thấy bên cạnh ông xã có một cậu thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp, hoạt bát và đáng yêu.
Cậu thiếu niên ôm lấy cánh tay của ông xã tôi, líu lo vừa nói vừa cười. Mà ông xã vẫn để cậu ta tùy ý ôm, còn… còn mỉm cười thật là trìu mến.
Mũi tôi liền đột nhiên chua chua, từng giọt lệ tụ ở trong mắt. Tôi rốt cuộc đã nhớ, tôi tới đây để làm gì.
Ông xã nhà tôi anh ta thật sự thay lòng rồi.
Lần này, là thật.