Chương 8
Edit: Tiểu Hách
Lúc tôi mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy là bầu trời trong xanh, trên đó tô điểm những đám mây trắng tinh, thỉnh thoảng có một hai con Hải Âu bay qua.
Tôi ‘Oa’ một tiếng nhảy lên, sau đó thì đau đớn.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, kiên cường đỡ cái thân đau nhức muốn bước lên trước một bước. Tôi muốn ngắm nhìn biển, tôi muốn thấy Hải Âu, tôi phải kiên cường…”Ui da... Đau quá...”
Cửa phòng được mở ra, là ông xã.
Thấy bộ dạng tôi đi lại tập tễnh, hai tay liền khoanh trước ngực rồi dựa vào cửa nhìn tôi. Bộ dáng kia, quá vô tình rồi.
Tôi chỉ trích với đôi mắt đẫm lệ: “Anh thay lòng rồi có đúng không? Em cũng biết mà, hôm qua ở trên giường ngọt ngào với người ta, bây giờ thấy thắt lưng người ta đau nhức chỉ ở bên cạnh đứng nhìn. Ôi, số tôi khổ mà...”
Ông xã đi tới, ngồi chồm hổm ở trước mặt tôi. Hai tay nâng khuôn mặt của tôi, thông qua đôi mắt đẫm lệ của tôi nhìn thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi của ông xã.
“Em đã ngủ mười bốn tiếng, thắt lưng còn có thể đau nhức?”
Ợ????
“Hình như là đói bụng rồi.”
“Haizzzz!”
Ông xã buông tiếng thở dài rồi bế tôi lên, đặt trên giường, bản thân đi ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau đẩy một chiếc xe thức ăn từ bên ngoài đi vào. Trên xe thức ăn có thiệt nhiều món ăn ngon: canh cá đậu hũ, tôm luộc, đùi gà xào nấm và đậu hũ... Đều là món tôi thích.
Tôi vội vàng cầm lên chiếc đũa gắp một con tôm luộc lên lột vỏ, lúc này nghe ông xã nói: “Trên thuyền vốn không có những món ăn thường ngày này, là Vu Mặc săn sóc cái dạ dày kén chọn của em, cố ý bảo nhà bếp làm. Lát nữa em phải cám ơn người ta đó!”
Vu Mặc chính là một cái tên khác không đáng yêu của bé cá khô, bé cá khô cố ý bảo đầu bếp làm những món ăn này chắc là đã nài nỉ chồng của cậu ta.
Thương cho bé cá khô, nhất định là bị chồng của cậu ta ức hϊếp thê thảm vô cùng.
Hừ! Tôi thực sự rất ghét chồng của bé cá khô!
Tôi hung hăng cắn con tôm luộc, lại lột vỏ một con khác để bên mép ông xã. Ông xã từ chối, tôi nhìn anh ta chằm chằm: “Anh không ăn sao?”
Ông xã lại mỉm cười, bàn tay to xoa xoa đầu của tôi: “Không ăn. Em ăn đi!”
“Ừm”
Tôi lại hung hăng gặm đùi gà, bên tai truyền đến tiếng cười không kìm nén được của ông xã: “Lần đầu tiên anh thấy người gặm thức ăn như gặm kẻ thù. Tô Tô, em bực cái gì? Tức giận ăn bù lại là không nên”
Tôi bĩu môi, nói: “Em bực chồng của bé cá khô!”
“Tại sao bực mình cậu ta?” Ông xã hơi ngạc nhiên.
“Anh ta nhất định là bóc lột bé cá khô. Thương cho bé cá khô luôn bị anh ta chèn ép, thoát không ra ma trảo của anh ta. Em biết hết, mỗi lần thấy bé cá khô đều cũng là bộ dạng suy sụp và thê thảm. Hơn nữa anh ta cấm bé cá khô nói chuyện với em! Tại sao? Đây là bất công và bạo quyền! Mỗi lần em đi tìm bé cá khô anh ta đều muốn đuổi em về!”
Lúc đầu nghe lời nói của tôi, ông xã không phản ứng gì, đến khi tôi nói đến đoạn tôi bị chồng của bé cá khô đuổi tôi về, vẻ mặt ông xã thay đổi.
Sắc mặt của anh ta trở nên có chút lạnh lùng, hỏi: “Cậu ta đuổi em?”
Tôi thành thật gật đầu: “Ừm... Cũng không hẳn như thế. Chính là dùng lời nói làm em giận, nói cái gì ‘Khó chịu thì rời đi nha’ ‘Không có ai giữ cậu lại’ và vân vân, trừ cái đó ra cũng không có cái gì. Dù sao thì lần nào cũng là em mặt dày ở lại”
“À, còn nữa lần nào anh ta cũng ở trước mặt em nói mấy câu đại loại như: ông xã sớm muộn gì cũng bỏ em đi —— ”
“Cậu ta nói những lời như vậy?” Ông xã nghiến răng nói từng chữ từng câu.
Sắc mặt của ông xã thật không tốt, bộ dạng vô cùng khó chịu. Tôi lo lắng anh ta tức giận, liền vội vàng nói: “Ông xã đừng nóng giận. Cùng lắm sau này em sẽ lén lút đi tìm bé cá khô, không cho cho chồng của cậu ta bắt gặp là ổn rồi!”
Ông xã trầm mặc, tôi rất lo lắng nhìn anh ta. Sau cùng sắc mặt anh ta dịu lại, nói: “Ăn đi. Ăn xong rồi ra bên ngoài dạo chơi!”
“Được!”
Tôi hăm hở gật đầu.
Sau khi cơm nước xong đã là hơn năm giờ, chính là thời điểm trên du thuyền bắt đầu náo nhiệt. Vừa một bước ra khỏi cửa phòng là có thể nghe thấy tiếng nhạc từ trong đại sảnh truyền đến.
“Ông xã, chúng ta đi tìm bé cá khô trước. Đúng rồi, ba mẹ đâu?”
“Bọn họ chắc là đang ở đại sảnh. Nhắc tới cũng lạ, Vu Mặc còn mời ba mẹ nữa”
“Chuyện này có gì lạ đâu. Đối với bé cá khô mà nói, ba mẹ em cũng là ba mẹ của cậu ấy mà!”
“Hử?”
“Ông xã không biết à?”
“Em cũng chưa có nói!”
“À. Hồi trước ba mẹ của bé cá khô không thể nào chăm sóc cậu ấy, thường không trở về nhà, bé cá khô vẫn luôn một mình. Đúng rồi, nhà của bé khô ở sát vách nhà em, có một lần em tan học trở về nhà nhìn thấy cậu ấy ngồi chồm hổm trước cửa nhà rất lâu. Em liền kéo cậu ấy về nhà. Ba mẹ lúc đó cũng rất thích bé cá khô, lúc biết thì ra cậu ấy vẫn luôn ăn mì tôm, cũng không lo cậu ấy làm phiền kéo cậu ấy về nhà ăn cơm. Ăn một lần rồi dần dần ăn thật nhiều năm như thế”
Nghe vậy, ông xã cười khẽ: “Lại là vì thói quen hay nhặt đồ vật lung tung về nhà của em!”
“Không tốt sao? Anh cũng là do em nhặt về nhà nha!”
“Chính là như vậy anh mới đến với em, nếu như em lại nhặt ai đó về rồi cướp em đi thì phải làm sao?”
“Hở?” Thanh âm của ông xã thật nhỏ, tôi không nghe được anh ta nói gì.
“Không có gì” Ông xã dắt tay của tôi “Đi thôi!”
Ông xã quay đầu cười dịu dàng với tôi, tôi nhất thời liền mơ mơ màng màng. Bị cái nụ cười kia mê hoặc đứng trơ ra, ngốc ngốc ‘ừa’ một tiếng đã bị ông xã dắt đi.
“Tô Tô!”
Bé cá khô ở xa xa liền vẫy tay với tôi, tôi phấn khởi huơ huơ hai tay vẫy chào lại, chạy như điên: “Bé cá khô —— ”
Tôi nhào vào trong lòng bé cá khô, cọ cọ vào ngực cậu ấy. Sau đó chợt nghe thấy bé cá khô kêu đau một tiếng, tôi ngạc nhiên, vội vã buông cậu ấy ra: “Bé cá khô, cậu đau?”
Tôi với sắc mặt khó hiểu nhìn bé cá khô hết sức khó chịu xoa xoa thắt lưng, cậu ấy vừa nghe lời tôi nói, động tác liền cứng đờ. Cười gượng gạo với tôi: “Không. Không có chuyện gì. Vừa bị vẹo cột sống!”
Tôi trầm tĩnh nhìn cậu ấy: “Bé cá khô, cậu đừng coi tôi là thiểu năng được không? Mượn cớ bị vẹo cột sống mà cậu cũng có thể nói ra khỏi miệng, cậu rõ ràng chính là —— ”
Bé cá khô nhất thời liền căng thẳng nín thở, khẩn trương nhìn tôi.”Tô Tô...”
“Là bị anh ta đánh!”
Tôi chỉ vào chồng của bé cá khô, anh ta lập tức liền chột dạ ho khan.
“Bé cá khô, tôi đã sớm nói với cậu. Cái loại chuyện bạo hành gia đình này không thể dung túng, thứ đàn ông này không thể chấp nhận. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, lần sau nếu như cậu bị đánh cho tàn phế đến chết thì phải làm sao....” Nghĩ tới đây tôi không khỏi rơi những giọt nước mắt bi thương “Cậu nhìn một chút, lúc trước chưa gặp phải tên cầm thú này, cậu vui vẻ biết bao nhiêu nha. Còn có thể chạy nhanh hơn Nhị Cáp, bây giờ mỗi lần gặp cậu thì che eo. Sao cậu lại cứng đầu như thế nhỉ? Nhanh chia tay đi!”
“Được được, ngoan nha. Ngày nào đó sẽ chia tay anh ta —— ”
“Vu Mặc!”
“Câm miệng!” Bé cá khô hung dữ trừng mắt với chồng cậu ta, sau đó sau đó xoay người ôm tôi đi về phía trước. Tôi dựa đầu vào cổ của bé cá khô, len lén liếc xéo chồng của bé cá khô đang nổi điên.
Đắc ý làm cái mặt quỷ với anh ta, chọc tức anh ta! Hứ, ai bảo anh ta mỗi lần thấy tôi và bé cá khô ở chung một chỗ đều ở bên cạnh mỉa mai tôi. Hơn nữa, lần nào cũng đều trù ông xã nɠɵạı ŧìиɧ.
Xí!
Tức chết anh ta!
Lúc tôi làm mặt quỷ với chồng của bé cá khô, lại không có chú ý tới ông xã cũng chạm mặt với chồng của bé cá khô, nên cũng không có chú ý vẻ mặt của ông xã có bao nhiêu kỳ dị.
————
Hàn Mộc với sắc mặt quỷ dị: “Mỗi lần mấy người gặp nhau đều là tình trạng này?” Hai bên oán hận lẫn nhau?
Lý Chiêu, cũng chính là chồng của bé cá khô, tím mặt cáo trạng: “Có thể để ý cái người kia của nhà cậu một chút không? Đừng suốt ngày chia rẽ tôi và vợ yêu nhà tôi. Suốt ngày đâm chọt, ngay cả một dấu hồng bị muỗi cắn cũng đổ lên trên người tôi. Mỗi lần nhìn thấy cậu ta, Mặc Mặc sẽ không chịu để cho tôi lên giường”
Hàn Mộc cười nhạt: “Không phải cậu rất thích ở trước mặt Tô Tô nói tôi đào hoa sao? Không phải thích ở trước mặt Tô Tô nói tôi nɠɵạı ŧìиɧ… Sao?”
“Nè, bạn thân, đừng nhỏ mọn như vậy chứ. Tôi nói là nói vậy thôi, vấn đề là vị kia nhà cậu sẽ không thực sự bỏ cậu đi cũng sẽ không cho cậu lên giường. Nhưng vị kia nhà tôi, sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà!”
“Vị kia của nhà cậu đuổi cậu ra khỏi nhà, là bởi vì cậu chính là cái đầu heo. Huống chi, Tô Tô lại không nói sai cái gì!”
“Éo —— không phải đâu Hàn Mộc, chúng ta đều là công, đứng chung một chiến tuyến. Không có “vụ ấy” sẽ không có hạnh phúc đâu”
Hàn Mộc âm trầm cười: “Tôi không phải là cậu” Sau đó bước nhanh đi về phía trước, cười điềm đạm với Vu Mặc, từ trong tay cậu ta tiếp nhận Dương Tô Túc. Đồng thời ‘Thấp giọng’ nói với Dương Tô Túc đang không bằng lòng: “Ngoan, đừng quấy rầy bé cá khô và chồng của cậu ta ‘ấy ấy’!”
Lý Chiêu: “… Hàn Mộc cậu cũng quá nhỏ nhen rồi. Bà xã —— ”
“Gọi ai?”
“Không phải, được rồi Mặc Mặc, tên Hàn Mộc kia chính là một thê nô. Vì vị kia nhà cậu ta cảm thấy bất mãn, đố kị tình cảm của chúng ta. Em chớ tin nhé!”
“Em không tin” Vu Mặc cười híp mắt.
“Thật sự? Mặc Mặc, em thật tốt!” Lý Chiêu hăm hở.
“Đêm nay em ngủ phòng khách”
“Hả???”
“Có ý kiến?” Một đôi mắt lạnh quét qua.
Nhanh chóng lắc đầu: “Không có... Có. Mặc Mặc, anh đi ngủ phòng khách”
Vu Mặc nhìn chằm chằm Lý Chiêu nịnh nọt thật nhiều, hồi lâu phát ra một tiếng cao lãnh “Ừm”, rồi bỏ đi.
Lý Chiêu với vẻ mặt đau khổ đuổi theo, cũng không khổ sở bao lâu. Dù sao đến tối năn nỉ ỉ ôi với bà xã, đến khi cậu ta mềm lòng là được.
Về phần đôi phu phu Hàn thị, cuối cùng tìm được cơ hội để quay về!
1. Canh cá đậu hũ:
2. Đùi gà xào nấm và đậu hũ