Chương 2: Bắt gian

—— phanh.

Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Thẩm Trúc trên giường bị đánh thức.

Cậu nhắm hai mắt, kéo chăn lên che lỗ tai lại, thuận tiện ngăn ánh mặt trời chiếu sáng.

"Thẩm Trúc! Cậu---"

Sở Triết Hiên nổi giận đùng đùng xông tới. Gã bước nhanh đến, kéo chăn Thẩm Trúc.

Phần lưng trải qua yêu thương lọt vào trong mắt, dấu vết trên đó cực kì chói mắt.

Thấy thế, sắc mặt gã đen mặt trầm xuống.

Gã nắm tay Thẩm Trúc, túm cậu từ trên giường lên, giơ tay lên là một cái tát!

Đồng thời lạnh lùng nói: "Cậu còn mặt mũi để ngủ? Thẩm Trúc, cậu thật làm tôi ghê tởm!"

Nói xong, lại ném Thẩm Trúc thật mạnh về giường.

Trên má chợt truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, Thẩm Trúc còn chưa tỉnh lắm không hề nghĩ ngợi đã mắng: "Đệt, mày có bệnh à!"

Sau đó không nói hai lời, nhấc chân đạp qua Sở Triết Hiên!

998 cuống quít hô: [Chủ nhân chân hạ lưu tình!]

Chân này nếu đá thật, Sở Triết Hiên không chết cũng bay nửa cái mạng.

Nhưng tốc độ ra chân của Thẩm Trúc quá nhanh, 998 còn chưa nói xong, cậu đã đá lên bụng Sở Triết Hiên.

“A!”

"Phịch!"

Sở Triết Hiên kêu thảm thiết một tiếng, cả người vậy mà trực tiếp bay ngược ra ngoài, vẽ ra một đường parabol!

Đầu tiên là lưng đυ.ng vách tường phía sau, sau đó "bùm" cả người ngã trên đất, cùng tiếng gã kêu rên, nghe thấy thật thê thảm.

"Hít!" Cùng lúc đó, Thẩm Trúc cũng hít hà một hơi.

Bên hông truyền đến một trận đau nhức.

Thẩm Trúc bị đau càng thêm tỉnh táo, ý thức cũng dần trở lại.

Một bên cậu xoa eo, một bên dùng lưỡi đỡ mặt sườn, đau đến "hít" một tiếng.

Mà Sở Triết Hiên bị cậu đạp bay còn nằm trên đất, ôm bụng cuộn tròn rêи ɾỉ, đau đến hô hấp khó khăn.

Thẩm Trúc chỉ hừ lạnh một tiếng: "Đáng đời."

Sau đó hỏi trong lòng: [998? Sức lực của thân thể này vì sao lớn vậy?]

[Chủ nhân, ngài có phải quên mình là Chủ Thần rồi không?] 998 bất đắc dĩ thở dài, [Vì muốn thừa nhận sức mạnh thần hồn của ngài, thân thể này trước khi ngài xuyên đến phải trải qua rèn luyện, nếu không khi ngài xuyên vào, thân thể này liền nổ tan xác mà chết.]

Cậu là Chủ Thần chưởng quản muôn vàn vị diện thế giới, bởi vì ăn không ngồi rồi quá, liền lấy cờ hiệu thị sát công việc, dấn thân vào hệ thống xuyên nhanh làm nhiệm vụ để gϊếŧ thời gian.

[Làm đi, truyền ký ức cho tôi trước.]

[Vâng, chủ nhân.]

Nhiệm vụ ở thế giới này, nguyên chủ cũng tên là Thẩm Trúc, tên giống cậu.

Nhưng tính cách lại khác một trời một vực.

Mẹ cậu ta mất sớm, cha tái hôn, lúc mẹ kế gả vào, còn mang theo đứa em gái cùng cha khác mẹ với cậu, chừng ba tuổi.

Nguyên chủ đang tang mẹ chịu đả kích, nằm trên giường tu dưỡng khoảng nửa năm, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng nói nói cười cười ngoài cửa của một nhà ba người, mình lại chỉ có thể nằm trong phòng, chịu đựng nỗi cô độc cùng tịch mịch một mình.

Mà nguyên chủ năm ấy, cũng chỉ mới bảy tuổi.

Nguyên chủ không được coi trọng sau khi lớn lên, tính cách càng thêm yếu đuối nhát gan.

Chuyện lớn gan nhất đời này từng làm, chính là lấy hết can đảm tỏ tình với Sở Triết Hiên.

Sở Triết Hiên, thành tích ưu tú, vẻ ngoài đẹp trai, tính cách hiền lành, còn là hội trưởng hội học sinh, nhận được sự coi trọng của giáo viên cùng với bạn học kính yêu.

Trừ cái này ra, còn là công tử gia của xí nghiệp nổi danh quốc nội -- tập đoàn Hoa Duệ.

Là con cưng ông trời danh xứng với thực, nguyên chủ không thể so.

Kỳ thật gia cảnh nhà nguyên chủ cũng coi như không tồi, nhưng cũng chỉ là trình độ không tồi.

Nhà họ Thẩm khó khăn lắm với đủ vào vòng hào môn, tự nhiên kém xa xa so với nhà họ Sở đứng đầu hào môn.

Chẳng sợ không suy xét đến bối cảnh gia đình, đối với nguyên chủ mà nói, nhân vật như Sở Triết Hiên cũng là muốn như không được.

Nửa năm trước, lời tỏ tình của nguyên chủ ngoài ý muốn được tiếp thu.

Chẳng sợ Sở Triết Hiên nói không muốn công khai quan hệ hai người, cũng chưa từng làm chuyện người yêu sẽ làm với cậu, cậu cũng vui vẻ chịu đựng, lòng chỉ chìm đắm vào trong sự yêu thích với Sở Triết Hiên.

Tự nhiên cậu cũng không biết, rất nhiều lúc, Sở Triết Hiên chỉ là thích nhìn mặt cậu đến ngây ngốc, như đang nhìn một người nào đó khác.

Mỗi ngày lén lút "yêu đương" cứ trôi qua như vậy.

Cho đến hôm qua, nguyên chủ bị một cuộc điện thoại gọi đến khách sạn.

Trong điện thoại, người tự xưng là bạn của Sở Triết Hiên nói cho cậu, Sở Triết Hiên uống say, để cậu qua đón người.

Tất nhiên nguyên chủ không nghi ngờ, cho đến khi đi đến quán bar buôn bán ngầm trong khách sạn.

Sau khi đến nơi những người đó lại nói, nếu nguyên chủ muốn đưa người đi, cần phải tự phạt ba ly.

Lúc đó, "Sở Triết Hiên" đã say đến ngã vào trên sô pha bất tỉnh.

Nguyên chủ tâm tư đơn thuần căn bản không ngờ, cũng không có cơ hội chứng thực đó có phải là Sở Triết Hiên hay không, liền bị rót liên tiếp ba ly rượu chứa thuốc.

Chờ thuốc phát tác, những kẻ xưng là "bạn của Sở Triết Hiên" liền lộ mặt thật.

Nguyên chủ liều mạng mới chạy ra được, mơ mó màng màng mà đi theo thang lầu quán bar lên trên.

Ở trong thế giới ban đầu, Thẩm Trúc không tiến vào thân thể này, nguyên chủ cuối cùng vẫn bị đám ngã kia bắt được.

Hôm sau tỉnh lại, nguyên chủ cũng đối mặt với tình trạng như bây giờ.

Sở Triết Hiên không biết nhận được tin từ đâu, chạy đến khách sạn bắt gian, cho dù nguyên chủ giải thích thế nào, Sở Triết Hiên vẫn không tin.

Cuối cùng chỉ để lại một câu chia tay, liền vội vã rời khỏi khách sạn.